Trang

Music

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Chút yêu thương mong manh


Sài Gòn trốn mình trong buổi trưa hè nắng như đổ lửa. Những tia nắng như muốn thiêu đốt lòng đường khiến cho người ta càng vội vã, hối hả đi, chạy, chẳng còn nhìn thấy ai. Giữa chốn đông người mà ta cứ cô đơn lạc lõng. Ai cũng hối hả, tấp nập giờ tan sở, muốn trốn cơn nóng của tháng Sáu oi nồng sau cơn mưa vội để về với căn nhà hay ghé quán nào đó ăn cho qua bữa để tiếp tục giờ làm ban chiều.
Ta cũng sợ lắm những cơn nắng gay gắt và sợ hơn là chốn ngột ngạt đông người. Chỉ muốn chạy thật nhanh, thật nhanh để thoát khỏi dòng xe cộ tấp nập. Bất chợt trông thấy một cụ già chống gậy, cụ đứng giơ tay như muốn kêu xin sự trợ giúp của một ai đó. Vài suy nghĩ thoáng qua đầu: “Nên làm một việc có ý nghĩa cho cuộc sống mình”. Dừng xe lại hỏi han cụ, muốn dìu cụ lên xe nhưng cụ lại lắc đầu. Cụ muốn băng qua đường sau khi đi chùa về nhưng lại vướng con lươn dài. Ta đành phải nhờ anh sửa khóa trông hộ cái xe máy. Rút cái dù trong giỏ để che nắng cho cụ rồi dìu cụ sang đường. Đôi chân cụ yếu không thể bước đi nhanh được, ta đành nhủ lòng đây là dịp để luyện tập đức kiên nhẫn. Dòng người vẫn cứ qua lại, vẫn cứ nhộn nhịp, hối hả, dường như chẳng ai quan tâm đến ai, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy. Người cứ bước qua người trên những nẻo đường đầy bụi mịt mù để về một chốn của riêng mình. Nắm lấy bàn tay nhăn nheo của cụ cho lòng bớt cô đơn. Ít ra giữa chốn đông người này vẫn còn một cụ già lãng tai chịu san sẻ cõi lòng. Không biết cụ nghĩ gì mà cứ vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không có yêu thương thì sẽ chẳng còn gì”. Ta không đếm được cụ nói lời này bao nhiêu lần trong gần nửa giờ dắt cụ vòng con lươn sang lề đường bên kia. Thời gian như chậm lại. Lòng ta bớt hối hả khi đồng hành với cụ. Bài học chỉ từ một câu nói.
Ta nhớ mãi hình ảnh cụ già tay chống gậy với cái miệng móm mém: “Cảm ơn cháu”, rồi cụ vẫn lặp lại cái điệp khúc hồi nãy: “Không có yêu thương thì sẽ chẳng còn gì”. Một cử chỉ nho nhỏ ta làm, hy sinh một chút quyền lợi của riêng mình, bỏ đi một chút quyền lợi bản thân để rồi nhận được quá nhiều. Quay trở lại cám ơn anh sửa khóa, anh chép miệng: “Chẳng có ai giống cô cả, thật rảnh hơi. Sống ở đây phải coi chừng kẻo dễ bị lừa”. Câu này mình nghe quen quá nên chẳng bận tâm. Nhưng cũng tự khuyến khích mình: mất chút thời gian để được một bài học quý giá thì cũng nên lắm chứ.

Quãng đường về hôm ấy dường như ngắn hơn và bớt nóng hơn, có lẽ bởi vì lòng ta được an ủi. Một việc làm đơn giản mà bố mẹ vẫn dạy từ nhỏ nay  mang niềm vui đến cho ta. Bánh xe vẫn lăn đều đều với bao suy nghĩ mông lung trong đầu và với câu nói của cụ già cứ văng vẳng bên tai. Sống giữa chốn đô thị phồn hoa này ta hay bất chợt mỉm cười một mình, cũng có khi khóc một mình, rồi chẳng biết nghĩ gì khi tự nhủ trong bảy tỷ con người kia ta vẫn còn nhiều mảnh ghép. Yêu thương thì chẳng bao giờ có giới hạn nhưng con người luôn đặt ranh giới cho nó. Thế chăng nên ta cần thay đổi, bớt sống cho mình hơn, bớt nghĩ cho quyền lợi cá nhân để biết nhìn đời, nhìn người. Nhìn họ để thấy họ cần được yêu thương và mình không được phép bàng quan, vô tình đi qua một cách thật nhẫn tâm.
Người ta đăng báo có một ông cụ chết trong căn nhà, nhưng đến gần một tuần sau khi con cái đi du lịch về mới phát hiện. Quả là đáng buồn giữa phố xá tập nập vội vã, rồi thì chẳng còn ai biết đến ai, chỉ biết có sự hiện diện của mình mà thôi. Lẽ nào Sài thành vô tình đến thế sao? Lẽ nào con người ta vẫn cứ vội vã chạy trong vòng xoay cuộc đời hờ hững? Vòng luân hồi cứ thế trôi đều đều giữa ngày, tháng, năm. Và rồi ta bỗng sợ, sợ vì phải bước ra đường thênh thang, đông nghẹt người mà vẫn thấy mình lạc lõng. Hồi ở quê mới lên ta mang theo thói quen mỉm cười chào mọi người, kể cả người lạ, nhưng họ lại nhìn mình như kẻ bất bình thường. Dần dà rồi ta cũng thu mình lại trong chốn chỉ biết có công việc và mong đến ngày nghỉ để chạy về quê hít hà cái cảm giác của miền quê. Những cánh đông mía trải dài như bất tận, chỉ có nắng hiu hiu và những người dân quê chân chất đưa ta về chốn bình yên lạ lùng. Ta sợ lắm cái cảm giác cô đơn dễ làm ta không kìm nén nổi cảm xúc, mà có khóc thì cũng chẳng ai thèm quan tâm. Ta sợ lắm khi phải đối diện với những thực tế thật phũ phàng đến nỗi cảm thấy tất cả nhạt nhoà, hư không.

Sài Gòn ơi! Sao mấy năm gắn bó mà ta vẫn có cảm giác lạc lõng bơ vơ như kẻ cô đơn. Bước ra phố mà sao thấy phố xá thênh thang quá. Mồ hôi vã ra mà vẫn chiếc áo khoác dày cộm, vẫn cái khẩu trang bịt kín mít và cái mắt kính đen như không muốn ai thấy mình. Vào chốn đông người mà chỉ biết lặng thinh, nhìn quanh quất để tìm một bóng dáng quen thuộc nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm vì may quá nơi đây ta là một kẻ lạ, vô hình giữa đám đông. Có lần mẹ bảo: “Con gái muốn lập nghiệp trên đó hả?”. Ta vội trả lời như sợ mẹ tưởng ta sẽ như thế thật: “ Dạ, con chỉ đi làm thôi, cuối tuần về lại quê mình”. Vì ta sợ sẽ đến một lúc nào đấy ta chẳng còn nhận ra mình là ai nữa. Thoáng chốc thấy nhạt nhòa vì hai tiếng yêu thương thật mong manh.

1 nhận xét:

  1. Sài thành đất chật người đông, kẻ ở người đi lối vô tình. Thật khó mà có được chút tình cảm của con người lại càng khó hơn nữa khi cuộc sống giờ đây lại càng có nhiều những sự lừa dối nên con người ta lại khép lòng mình lại và ngày càng trở nên cô độc.

    Trả lờiXóa