Trang

Music

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Sắm quà cho Chúa

Năm nay, mừng Sinh Nhật Chúa, mỗi người chúng ta đừng quên sắm cho Chúa một món quà.

Nhận được lời mời của Cha Cố, ông Ngoại đã đưa bé đến nhà thờ giữa ban trưa để các thầy và giáo lý viên được gặp mặt. Em tên Võ Minh Triết, năm nay mới tròn 3 tuổi. Tôi ấn tượng với đôi mắt sáng to tròn của em và với ánh nhìn cương nghị như người lớn ẩn dưới dáng vẻ hơi khó hiểu, không giống như những đứa bé khác.
Nghe Cha cố kể lại rằng, một lần khi đứng trước tượng Chúa Hài Đồng, em hỏi mẹ sao Chúa lại không có áo mặc, chắc là Chúa lạnh lắm, và từ Giáng Sinh năm trước, em đã có một quyết tâm sẽ góp tiền bỏ heo để "mua áo ấm cho Chúa". Số tiền đó em yêu cầu ba mẹ đưa đến nhà thờ, và Cha cố đã nhờ các Sơ mua những bộ quần áo trao cho những em bé nghèo đói. 
Ôm em vào lòng, tôi hỏi chuyện, em ít nói nhưng ánh mắt của em rất lạ, trông như một nhà tiên tri, như một người đang suy tư nhưng lại rất bé nhỏ và tầm thường dưới bộ quần áo đơn sơ. Tôi muốn trò chuyện với em thật nhiều nhưng vì em còn chưa quen nên không dám nói, em chỉ nhìn và với tay theo Ông Ngoại đòi về. 
Một hành động của một em nhỏ nhưng đã để lại trong lòng mọi người, từ Cha Cố, đến tất cả những người nghe được câu chuyện về em đều hết sức cảm động và tự vấn: "Liệu tôi có được như em bé kia, đã sắm cho Chúa được món quà gì trong Mùa Giáng Sinh này?". Thường thì ta chỉ lo sắm sửa, chuẩn bị cho mình những bộ quần áo đẹp, trang trí ngôi nhà hoặc con đường trước nhà bằng những ánh đèn sáng bóng lộng lẫy. Chúng ta quên đi ngay bên cạnh chúng ta còn có bao mảnh đời bất hạnh, thiếu áo mặc, thiếu tình thương. Chúng ta cũng vô tình như những con người trong câu chuyện "Cô bé bán diêm" của nhà văn Đan Mạch Hans Christian Andersen. Có thể ta cũng quá vô tâm thờ ơ trước những nỗi khốn cùng của những người sống bên cạnh chúng ta. Giáng Sinh là mừng mầu nhiệm Chúa xuống thế làm người để " cùng chúng ta", thế nhưng ta lại vô tình xa rời người khác. Thoáng nghĩ chúng ta cần phải tịnh tâm nhìn lại mình để đón Giáng sinh đúng với ý nghĩa của nó.
Thay lời cho các em, xin cảm ơn món quà của em bé Võ Minh Triết. Hành động bé nhỏ của em vào mỗi dịp Giáng Sinh đã để lại trong tôi một bài học quý giá.
Món quà của em đã được trao gởi cho những em bé nghèo khổ trước Lễ Giáng Sinh. Những nét cười thật tươi với niềm hạnh phúc của các em khi nhận được quà vẫn còn đọng lại nơi tâm hồn tôi. 
Cảm ơn em bé, em đã biết sắm món quà cho Chúa bằng những cố gắng và quyết tâm của mình. Ước gì mỗi Giáng Sinh đến, chúng ta cũng hãy sắm những món quà cho Chúa bằng cách ra khỏi sự vô tâm ích kỷ của lòng mình để mở rộng tâm hồn chia sẻ, trao ban. Ta đã nhận của Chúa quá nhiều, vậy hãy biết cho đi.


Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

THƯ GỬI CHÚA HÀI ĐỒNG


Giáng Sinh sắp về với làn không khí se lạnh, với cơn nắng khô hanh và những tán lá thi nhau lìa cành. Giáng Sinh năm nay mình tìm về Chúa trong những cảm xúc rất thật từ những lời thư đơn sơ chân thành của các em nhỏ. Gần 500 lá thư gửi Chúa Hài Đồng được các em nắn nót viết với tất cả tâm tình. Mình đọc lại và cảm thấy hạnh phúc lắm. Nước mắt cứ rơi nhòe cả những trang giấy học trò dưới nét bút thơ ngây. Mình chọn lại ít lá thư và chụp lại để ghi dấu kỷ niệm. Mình tin Hài Nhi Giêsu sẽ yêu thương đón nhận những tấm lòng rất chân thành của các em dâng lên Người.
Thầm cảm ơn các em đã đón nhận lời mời gọi của mình để viết lên những tâm tình đó.
Xin Hài Nhi bé bỏng ôm các em vào lòng và ấp ủ trong tình thương của Ngài.
Nguyện xin Tình Yêu Giáng Thế ngự đến và che phủ cuộc đời chúng con, giúp chúng con biết dấn thân hơn cho sứ vụ của mình, dẫu đời Tông Đồ có gặp đầy dẫy những khốn khó.
































Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

Phố núi chiều Đông


Phố núi chiều Đông, xao xác gió. Nắng đổ hết tâm tư về cho núi, đón lấy cái chớm lạnh của buổi chiều hanh hao vỡ vụn. Trời chiều dần mờ sương hay mắt mình đang vương nhẹ những chớm lạnh thấm sâu vào tận cõi lòng?

Chiều Đông. Bỗng dưng nhớ mẹ quá đỗi. Nhớ dáng mẹ hao gầy một nắng hai sương. Nhớ những ngày xưa khốn khó với bao nỗi vất vả cõng trên lưng. Mấy mươi năm đời mẹ thăng trầm để ươm mầm giấc mơ con. Quên cả những sợi buồn, mẹ nắm lấy thời gian thắp sáng niềm tin cho những đứa con yêu.
Chiều nay, đã xa rồi những tháng ngày yêu dấu bên mẹ cha, chỉ còn mình và núi đứng giữa không gian bao la đón cơn gió nhẹ của buổi chiều Đông tràn vào tâm hồn từng làn sương mỏng giăng nhẹ mờ mờ như đang dệt nên một ảo ảnh về chốn cũ nào đó trong cõi lòng. Phố núi dường như cũng hiểu được lòng người. Phố chiều Đông buồn ngơ ngác dù đâu đó đã rộn ràng tiếng nhạc Giáng Sinh và những cây thông đèn chớp lấp lánh. Lòng người vẫn lẻ loi với cảnh bên ngoài, nó chưa tìm được chút đồng cảm. Nỗi cô đơn len lỏi trong lòng thật đáng sợ. Sợ hơn khi ám ảnh lòng mình trong buổi chiều Đông. Dần dần lòng tin vào con người bỗng dưng bị đánh cắp. Sự giả trá lên đài vinh quang chế ngự. Thật kinh tởm! Có lúc mình chỉ muốn trốn chạy khỏi cái thế giới này để trở về với cõi bình yên sâu thẳm. Mình không muốn thấy và cũng chẳng muốn tin điều đó là sự thật, bởi mình không muốn mất đi thế giới yên bình của tuổi thơ. Nhìn những nụ cười đơn sơ thiên thần ấy, ai cũng thấy mát lòng, ước gì được như vậy, nhưng dường như không ai dám trở về với tuổi thơ ấy. Hóa ra người lớn còn thua một đứa nhỏ.

Gió lại về. Lạnh. Ôm đôi vai khẽ run lên, ước mong rồi chẳng muốn ước mong. Thôi, cứ để mặc cho thời gian lo liệu. Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương hữu hiệu nhất. Mình ngước mắt lên, đám mây bồng bềnh trôi nhẹ trên đỉnh núi, nắng đã nguôi dần, hoàng hôn đang buông xuống. Một ngày sắp qua đi với nhiều thứ còn ngổn ngang. Thôi thì hãy để mặc cho nắng tắt và rồi ngày mai bình minh sẽ lên. Dù có những buổi chiều Đông buồn đến bơ vơ như thế, nhưng cũng vẫn còn đó nhiều yêu thương đón đợi.

Giáng Sinh đã về. Thôi hãy cứ yêu thương, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi mà. 

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Dừng lại

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về….”


Nhẹ nhàng mà sâu lắng, giọng ca chứa đầy khắc khoải của ca sĩ Khánh Ly  trong ca khúc Trịnh "Một cõi đi về" hòa vào tiếng gió lao xao của vườn cao su giữa đêm hè vắng lặng dắt ta về với lòng mình sau bao tháng ngày bề bộn lo toan.
Ba mươi năm- một quãng thời gian không dài lắm nhưng cũng không quá ngắn để ta chưa rút tỉa chút kinh nghiệm trong bước đi của đời mình. Khoảng thời gian ấy ta đã bước đi không ngưng nghỉ, vội vã, hối hả đến nỗi có lúc không nhận ra chính mình nữa. Vòng đời cứ mãi quay với việc nhường chỗ của “đôi vầng nhật nguyệt”. Ngày trôi theo ngày, tháng trôi theo tháng, năm trôi theo năm. Thời gian lặng lẽ tiễn đưa ta từ một cô gái nhí nhảnh đến một con người khá trầm tư, lặng lẽ hơn sau bao nhiêu trải nghiệm.
Ôm những nét trầm tư bên con gió chiều êm ả, ta muốn bỏ lại tất cả nơi những bụi cỏ dại ven đường để bước đi với đời không phiêu lãng. Ta bước đi thật chậm, thật chậm để trả lại sự hối hả cho những ngày tháng trước đây. Ta muốn dừng lại một lúc nào đó để nhìn ngắm và trải nghiệm. Hôm nay, ta hiểu hơn lời dạy của vị Thiền sư nọ, khi ông nói với học trò: “Con hãy bước đi thật chậm, thật chậm và cảm nghiệm từng bước chân con đi…”. Cuộc sống cứ hối hả đi qua với những được mất hơn thua mà chẳng để lại trong ta điều gì, nó lẹ làng vụt qua như cơn gió thoảng vô tình trong đêm dài nào đó.
Sau ba mươi năm, ta thấy đã đến lúc mình cần dừng lại đôi chút để lấy lại thăng bằng, để nghỉ ngơi đôi chút và điều chỉnh lại bước đi sắp tới.

Dừng lại để ta cảm nghiệm cái hạnh phúc của đời người, để ta lắng nghe tiếng đời, lặng nghe nhịp đập thổn thức của trái tim trong chiều thu năm nào. Ta muốn dừng lại và chiêm ngưỡng: một bông hoa dại, một cánh én lượn dập dìu, tiếng lá thu khẽ rơi, hay vài hạt mưa thoáng qua hay chút gió nóng hầm hập,… Đêm đến, ta muốn thỏa lòng ngắm nhìn trời đất. Ta muốn thức giấc giữa đêm để lặng nghe tiếng thở dịu dàng của đêm. Ta muốn gác bỏ tất cả mọi thứ để lặng yên và quan sát một vì tinh tú đổi ngôi, một mảnh trăng nhỏ mùa vu lan như lời nhắc nhẹ cho ta về tình mẹ cha… và lặng yên để cảm nghiệm cái hạnh phúc được làm người. Chân thành nhìn lại có mấy khi ta biết cảm ơn đời và cuộc sống, hay ta chỉ nghĩ mọi thứ mình được hưởng xung quanh là lẽ đương nhiên? Và cứ thế vội vã cuồng quay tất bật giữa bon chen và tị hiềm, giữa ích kỷ và nhỏ nhen, giữa cái được và mất. Quả là cứ “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, chẳng biết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.
Chiếc đồng hồ thời gian vô tình chở tâm tư ta đi về một vùng trời huyễn hoặc. Có những giấc mơ đêm ta tỉnh dậy với niềm trống trải vô cùng trong lòng. Bởi thế, ta muốn rũ bỏ lại những ngày tháng cũ chất chứa đầy sầu muộn. Ta muốn bỏ lại đời. Ta sẽ đi tới vùng trời mới rộng hơn, bao dung hơn với những yêu thương đong đầy. Ta sẽ vẫn yêu, vẫn mơ và không bao giờ thôi hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn. Trái tim sẽ thôi không bao giờ nhớ tới khoảng lặng của ngày hôm qua nữa. Tâm hồn ta thôi xin ngủ yên những dậy sóng vồn vã. Ta sẽ đi với đời dẫu còn bao đắng cay, dẫu có những đêm trắng khiến ta lạnh lẽo cô liêu ôm những giá băng trọn vẹn trong cõi lòng. Dẫu cho năm tháng sau sóng gió vẫn ập đến, nhưng ta muốn đón nhận đời trong sự tịnh yên.
Gió lại về.
Vẫn còn đó đêm trắng với những tiếng thở dài não nề. Nhưng ta sẽ là ta của ngày hôm nay mới hơn. Đêm có dài, ta vẫn sẽ lại ngủ ngoan. Rồi sẽ có những tiếng cười giòn tan như xé toạc phố âm u. Đời có ngắn ngủi với ai, nhưng với ta, ta sẽ xem nó vẫn dài để còn nhiều lắm những cố gắng cho ngày mai. Để mỗi ngày mới đến ta sẽ lại rộn ràng, sẽ lại ấm áp bên tiếng vọng của lòng người tinh khôi và tràn ngập niềm tin.
Đêm dài, ta lặng lẽ dừng lại một giây… và thầm mong biển khơi xa xa lại êm đềm vỗ sóng.

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Nỗi nhớ mùa Đông


Sáng nay, Đông về mang theo những cơn gió có chút se lạnh. Mới hôm qua nắng còn gay gắt mà trưa nay đã dịu dàng đến lạ. Mùa đông, chạnh lòng cho những nỗi nhớ không tên ùa về cả một vùng trời kỷ niệm ăm ắp. Đông ở đất phương Nam mang theo chút nắng hanh hao, vụn vỡ, không rét buốt như Bắc Bộ quê mình xưa.

Mỗi tháng cuối năm về với những cơn gió, mình lại trào cảm xúc với ca khúc "Nỗi nhớ mùa đông" đến nao lòng. Những lời hát da diết trầm mặc như con thuyền chở đầy nỗi nhớ trên dòng sông xưa:

" Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng, chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi. Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười, bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi. Làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng. Làm sao về được mùa đông, để nghe chuông chiều xa vắng. Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về"

Nơi đây, mình nhớ mùa đông phương Bắc đến da diết, nhớ tuổi thơ êm trôi, nhớ dòng sông thơ mộng, nhớ con phố hoa sữa thơm lừng một góc trời ăm ắp đầy trong ký ức tuổi thơ mỗi đêm về với giấc mộng lành. Bỗng thèm sự bình yên đến lạ, không phải đối diện với những tranh chấp, không vội vã, không bon chen. Đêm nay, mình ngồi đây đón những cơn gió thổi. Mình sợ lạnh, nhưng lại chờ những cơn gió để thấm vào con tim, mong xóa tan nỗi đau đang vò xé nơi góc nhỏ ấy. Mình nhớ về mùa đông xưa để quên đi một thực tại đau đớn. Đôi khi thực tế quá phũ phàng nên người ta phải lao mình kiếm tìm những kỷ niệm còn sót lại đâu đó. Ở nơi ấy, con người đã không cư xử xảo trá với nhau. Nơi ấy duy chỉ có sự yên bình, nhẹ nhàng. Mình bỗng nhớ ba, nhớ má.... nhớ gia đình thân yêu... Thèm được về nhà để nằm chung trên một chiếc giường với má, nghe má thủ thỉ kể chuyện ngày xưa rồi vỗ về giấc ngủ ngoan. Chỉ có gia đình.... Đúng vậy! Mỗi khi lòng có tâm sự thì lại nhớ về chốn thân yêu ấy. Mình không muốn trốn tránh hiện tại, nhưng chỉ mượn kỷ niệm để mong đón nhận được cái thực tại không mong muốn, để có thể dễ dàng tha thứ cho mình và cho người. Có lúc mình đã vừa khóc vừa cười như một người điên, mà điên để có thể quên đi thì cũng vơi khổ phần nào.

Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự vá víu của chút hạnh phúc cũ. Để rồi giữa cuộc sống xô bồ, tất bật,  vẫn mong được nuôi dưỡng từ những quá khứ bình yên ấy. Từ góc sâu thẳm của tâm hồn, nó như một bản nhạc êm ái, du dương nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc, vỗ về giấc ngủ yên không mộng mị, một giấc ngủ yên không bị ám ảnh như những đêm qua. Mùa đông ơi, hãy tặng ta những nỗi nhớ không thể gọi tên, để trong ký ức ấy chỉ có yêu thương. Ta mong kỷ niệm quay về với những cơn gió Đông Bắc rét buốt để giúp xóa nhòa nỗi đau, để mong những nỗi cô đơn trong cái khô hanh nắng nhạt được phai dần. Xin một chút thôi, cho tâm hồn kẻ yêu mùa đông được yên lòng.
Và rồi mọi đau thương sẽ qua đi, niềm vui cũng chẳng còn, chỉ còn đọng lại tâm hồn một niềm hạnh phúc viên mãn khi đã dám đánh đổi mọi sự để cứu lấy chân lý. Và  hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại. "Thôi đành ru lòng mình vậy, vờ như mùa đông đã về".

Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Mình khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông, để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi khi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Nhưng dù cho bao mùa Đông qua nữa, bình yên vẫn hiện hữu cận kề, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.
Đông ơi! Gợi nhớ để quên đi.



Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Bình minh phố núi


Sớm phố núi, phẳng lặng, bình yên
Cây cối vạn vật còn đang ngái ngủ sau một đêm ấm áp. Dường như cơn gió như chưa muốn lay động sự yên tĩnh đó nên nó vẫn còn đang say sưa ngắm những khóm hoa e lệ dưới làn sương mỏng.

Tôi trở dậy sau một đêm đầu tiên với giấc ngủ chập chờn nơi lạ, không là căn phòng quen thuộc với giậu huỳnh đệ vàng ươm và những khóm hồng đua sắc trong nắng sớm như mọi khi. Trước mặt tôi là khoảng sân rộng nhiều cây xanh, bên ngoài là con đường lớn. Tôi muốn được ngắm bình minh bởi thường thì tôi luôn đi nhà thờ mỗi sáng, trở về là lại tất bật với công việc, hiếm khi nào có cơ hội như thế này.  Tôi muốn thả hồn mình với thiên nhiên sau những tất bật vội vã đời thường. Một mình tản bộ dưới vòng sân của bệnh viện, tôi muốn hít thở luồng không khí trong lành của phố núi mờ sương và cảm nhận cảm giác ngọt ngào của sự thảnh thơi xung quanh mình.
Những con người nơi đây, tôi thấy họ chẳng có niềm vui. Dường như trên những nét mặt nào cũng thấy sự âu lo phiền muộn, phần vì lo lắng cho bệnh tình, phần vì lo kinh tế. Họ đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết, có khi khoảng cách ấy vô cùng mong manh. Thời gian cứ chầm chậm trôi đến nỗi làm cho người ta dễ dàng bẳn gắt vì sốt ruột. Quả là khi vào nơi này tôi mới thấy quỹ thời gian một ngày là 24 giờ đồng hồ. Quả là tôi đã chẳng dành thời gian để dừng chân nghỉ ngơi để lấy sức.
Tôi hiểu, chỉ khi con người ta sắp mất đi điều gì đó thì họ mới thực sự trân quý. Tôi cũng vậy thôi. Mà dường như dẫu biết như thế nhưng khi chưa mất đi, tôi vẫn chẳng đủ tôn trọng nó. Cụ già cùng phòng thở dài nói với tôi rằng bà bệnh thế này, con cái ban ngày phải đi cạo mủ cao su, tối đến lại phải vào đây chăm sóc bà, rồi lo cho bà với đồng lương công nhân còm cõi. Bà tâm sự rằng có lúc mong sao sớm chết đi để đỡ nên gánh nặng cho con cái nữa... Nhìn ánh mắt còm cõi hằn lên vết âu lo của bà, tôi nhẹ khuyên: "Chính việc được chăm sóc cha mẹ là niềm vui của con cái, là cơ hội để cho con cháu báo hiếu đấy."
Bên cạnh dãy phòng tôi nằm là khoa nhi. Hầu hết các ông bố bà mẹ đều ở bên để túc trực chăm sóc khi con cái của họ đau ốm. Nhìn những khuôn mặt thiên thần kia, dù có cơ cực đến mấy thì họ vẫn cố gắng quên đi mọi vất vả, cất giấu đi những nỗi phiền muộn để hy sinh cho con. Toàn là những người nghèo cả thôi. Nhìn họ chia nhau từng chén cơm bát cháo mà cảm động rơi nước mắt. Đồng lương công nhân cạo mủ cao su thì mong gì giàu có, chưa kể khí độc vào mùa trút mủ lại khiến tuổi thọ ngắn bớt dần. Họ là những con người đơn sơ chất phác, đáng thương. Dù họ nghèo nàn nhưng tôi thấy sự chân thật vẫn sáng ngời trên những nỗi lo toan ấy. Ở đây thì ai cũng như ai thôi. Chức quyền địa vị lúc này chẳng có nghĩa lý gì, chỉ có tình bằng hữu san sẻ cho nhau là đáng quý. Những người dân nghèo này đã cho tôi những gì quý giá nhất mà mấy năm chen chân giữa chốn Sài thành đất chật người đông tôi bị mất dần. Có lúc tôi đã nghĩ thế giới này toàn là sự giả tạo. Tôi lo sợ niềm tin của mình bị đánh cắp. Và tôi đã trở nên khép kín tự lúc nào không hay.


Chính những con người đôn hậu ở vùng quê này đã tháo dỡ nơi tôi cái hàng rào ấy. Họ đã khơi dậy niềm tin nơi tôi, để giữa lúc mịt mờ và tăm tối nhất của cuộc đời, tôi vẫn thấy ánh bình minh lóe lên báo hiệu từ một phía góc trời.
Cứ tản bộ đến lúc mỏi chân, tôi chợt thấy vầng dương cũng đã lên cao trên đỉnh đồi. Ánh dương đang soi rọi vào tâm trí tôi. Ánh sáng ấy len qua nhánh cau đến với lòng tôi, xóa tan đi những nghi kỵ. Giọt sương dần tan, cuộc đời nó nhanh chóng kết thúc để cho những tia hy vọng còn le lói trên những gương mặt đang vật lộn từng ngày giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết đang đến gần. Mong cho những tia sáng hy vọng của bình minh cũng thắp sáng tâm hồn con người đang nằm đây. Mong sao ánh sáng sẽ bừng lên để xóa đi đêm dài tăm tối của những thất vọng chán chường còn lưu lại trên những vẻ mặt khắc khổ kia.
Tôi bước xuống sân dưới, khoảng trời rộng mênh mông, cái bao la hùng vĩ giữa rừng cao su dài ngút mắt tạo nên một cảm giác vô tận. Tôi mỉm cười, nhắm mắt và hít thật sâu để đón chào một ngày mới trong yên bình và trầm lắng.
Mặt trời đang lên cao dần.





Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Được và mất


Có lúc nào đó tôi dừng chân ngẫm lại cuộc đời. Bao nhiêu bước chân qua những lối đường khác nhau, có khi rải đầy hoa hồng và cũng không thiếu lối nhiều gai góc. Cho đến hôm nay, tất cả rồi cũng qua đi- nhẹ nhàng- thanh thoát. Tôi còn lại mình trong cõi mênh mông hun hút giữa bầu trời đêm nay. 
Làn gió cuối thu mơn man mái tóc bồng. Đêm. Chẳng còn bóng mây. Trời rất cao. Cái cao mênh mông ấy làm cho bầu trời thêm bát ngát bao la uy tĩnh mịch chất chứa đầy tâm sự. Càng mênh mông, càng cao, tôi lại càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Có những lúc tôi nỗ lực để mong đạt được một kết quả nào đó, rồi lại thấy chẳng có niềm vui. Thi thoảng trên bước đường nghe ai đó bảo mình "sao dại thế?", "chẳng ai lại đi từ bỏ tất cả mọi sự", rồi "Đi tu làm chi uổng quá...", và "ở ngoài đời được tự do hơn nhiều, được làm những điều mình thích..." . Những lời ấy dẫu tôi chẳng bận tâm nhưng cũng có lúc khiến tôi trải qua cảm giác bồi hồi lưỡng lự. Lòng mình có khi cũng lắm tâm sự khi thấy bạn bè công thành danh toại, còn ta vẫn cứ trung thành với "chủ nghĩa vô sản" (không sở hữu tài sản), dân nhà tu hay chọc nhau như thế.
Xem ra thì sự ĐƯỢC- MẤT không giống nhau theo quan niệm của mỗi người. Đối với Thiên Chúa, Ngài không có cái nhìn như thế. Điều mà người đời xem như mất mát, thì Chúa lại cho rằng được và ngược lại. Chắc hẳn phải có một đức tin thật vững chắc thì mới có thể hiểu được mầu nhiệm của của những cái MẤT ấy.
Có những ngày tháng, tôi đã sống trong cái tích vị kỷ của mình, chỉ lo chu toàn mọi công việc của mình và dường như luôn khép lòng lại trước những nhu cầu của người khác. Tôi mong học nhiều để có thể phục vụ tốt hơn. Mục đích ấy không xấu, nhưng chỉ là một cách ích kỷ phục vụ cá nhân chủ nghĩa. Tôi mong kiếm thêm mảnh bằng, thế nhưng hoàn cảnh lại không thuận tiện cho tôi. Thế là tôi đành gác bỏ việc học này lại. Đã vậy, bề trên còn giao thêm công tác trao Mình Thánh Chúa cho bệnh nhân vào thứ Sáu hàng tuần, và thi thoảng đi thăm người già cả, neo đơn, nghèo khổ ở trong xóm đạo. Tôi là kẻ không thích có nhiều bạn và cố tránh tiếp xúc bao nhiêu có thể với bất cứ ai. Tôi cảm thấy mối tương quan là phiền phức và đã từ lâu tôi cứ tự khép mình trong cái vỏ ốc đơn điệu với những suy tư cảm xúc của riêng mình.

Sáng sớm cuối thu, sương phố núi giăng lạnh lắm. Nhiều căn nhà vẫn còn đóng cửa im lìm. Tôi đeo Chúa trên cổ, mang đến cho những ông bà già và những người không thể đến nhà thờ. Những ngày đầu trong sứ vụ mới, vòng xe tôi đều đều lăn bánh trong sự khó nhọc. Tôi không vui, cảm thấy có những việc cần làm hơn việc này. Tôi buồn khi đi làm mục vụ trên xứ đạo chẳng phải quê mình. Tôi tính toán nhiều. Xứ đạo quê tôi đông dân. Nhớ hồi Bà Nội bị liệt, cả tháng trời mới được rước Mình Thánh Chúa một lần. Ở đây tôi đi trao Bánh Thánh hàng tuần. Nỗi lòng đối với Bà Nội có lẽ vẫn nhỏ hơn sự ích kỷ của lòng mình. Tôi đi qua phố, qua nhà, qua những con đường, chẳng thấy niềm vui, lòng chất đầy những toan tính. Rồi tôi cũng so sánh khi nghe kể các Sơ giúp xứ ở bên Mỹ sướng lắm, chỉ mục vụ vào ngày cuối tuần, còn những ngày khác được đi học thêm đủ thứ. Đến hè còn được  đi du lịch cả tháng. Mình ở Việt Nam cứ quần quật quanh năm suốt tháng. Rồi thêm sống ở vùng quê này điều kiện học hành cũng khó khăn. Tối đến chỉ mới 8, 9 giờ thì không gian đã im vắng. Nhiều lúc tôi thấy xót xa cho phận mình.
Những người tôi có nhiệm vụ trao Mình Thánh Chúa thường là những ông bà cụ già, nghèo khổ, neo đơn, những người bị tai nạn liệt giường... Họ chẳng được ai chăm sóc. Chính những con người đó đã cho tôi niềm tin. Từ ánh mắt khát khao đón Chúa đến của ông cụ đã ngoài tám mươi, hay cái miệng móm mém lắp bắp của bà cụ mừng vui khi thấy bóng dáng tôi vừa đến cổng: "Trời mưa lớn, sợ Sơ không đến...", hay những bước chân vội vàng bước thấp bước cao của anh thanh niên bị tai nạn mong sớm được rước Chúa. Những câu kinh sốt sắng, những cái nắm tay cùng ánh mắt khát khao: "Tuần tới Sơ lại đến nữa nhé!"... Nhìn ánh mắt hõm sâu vì già yếu bệnh tật vẫn ngời sáng lên một niềm vui, tôi lại thảng thốt. Chính những số phận kém may mắn ấy đã giúp tôi thấy niềm tin vững mạnh vào Thiên Chúa Tối Cao. Họ cho tôi thấy sức mạnh của Chúa- Đấng đang ngự vô cùng khiêm tốn trong chiếc Bánh Thánh bé nhỏ đơn sơ. Họ tin và mong chờ cả tuần lễ để đón nhận chỉ một tấm bánh nhỏ thôi. Họ đã cho tôi quá nhiều. Phải chăng niềm tin của tôi còn quá yếu kém để không thấy được sứ vụ cao cả mà mình đang thực hiện còn quý giá gấp ngàn lần mảnh bằng kia? Tôi có thật sự bị mất hay đang nhận được quá nhiều mà tôi đã vô tình chẳng hay biết? Họ- chính những con người nhỏ bé đơn sơ ấy đã cho tôi quá nhiều, nhiều hơn gấp ngàn lần những gì tôi đang sở hữu và không gì có thể so sánh được... Những lời ca tụng, những tiếng vỗ tay, những ánh mắt khâm phục ngưỡng mộ... rồi sẽ chẳng là gì so với mối lợi tuyệt vời này.
Phố núi vẫn thênh thang, hoang vu lạnh lẽo khi những ngày cuối năm sắp về. Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đều mỗi sớm thứ Sáu ấy, nhưng dường như vòng quay ấy nhanh hơn, rộn ràng hơn, vồn vã hơn, phấn chấn hơn khi tôi đang mong chờ ĐƯỢC chút gì đó nơi họ- một tia hy vọng, một nụ cười và hơn hết là một niềm tin không gì lay chuyển dù giữa những thử thách dồn dập. Có những ngày mưa lạnh buốt, tôi cũng cố gắng dù hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Những lúc ấy dường như có một sức mạnh vô hình nào đó như lực đẩy vào đôi tay, đôi chân và tâm hồn tôi, khiến tôi càng muốn đến với họ nhanh hơn nữa. Tôi thực sự tin Tấm Bánh bé nhỏ kia đang truyền thêm sức sống cho cả người trao ban và những người được lãnh nhận.
Hiểu được như thế, tôi làm sao có thể đánh đổi chỉ chút hư danh của mình để bỏ lỡ sứ vụ cao cả mà Chúa đang dùng tôi làm trong tư cách là một tu sĩ của Ngài. Nhẹ bước trở về Tu viện khi ánh dương vừa ló rạng, ơn gọi nữ tu ngày nào đó giờ đây lại như hồng ân sáng lên trong cơn mây mù tăm tối của những phân vân chọn lựa. Một cảm giác giống như những năm đầu đời tu đầy phấn khích. Và tôi đã hiểu điều Chúa muốn nơi mình: cho đi để được nhận lại, chết để sống, mất để được tìm thấy.
Mỗi ngày, tôi lại tìm thấy mình trong hồng ân lớn lao diệu vợi của Thiên Chúa. Ấy chính là sự khám phá để biết mình đang yêu và đang được yêu.
Và tình yêu có sức mạnh nâng dậy tất cả.


Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Thu đi


Phố núi đón gió về, cho một mùa thu nữa sắp qua đi.
Phố núi vàng úa với những tán lá thi nhau tạm biệt cành cây để trở về với đất, mang chút tiếc nuối như lời giã từ của buổi chia ly lần hẹn cuối thuở nào.
Phố núi chập chờn, những ánh nhìn khát khao, tiếc nuối làn gió mơn man bờ vai ai đó mỗi đêm về như vuốt nhẹ nỗi mệt mỏi sau một ngày vật lộn với núi công việc. Thu đi qua kéo bớt nỗi cơ cực của những ngày đầu năm học, mới lạ mà giờ đã quen với từng ánh nhìn trong veo của đám học trò ngây thơ ngơ ngác.
Thu đi mang theo chút lãng mạn của dòng tâm sự sâu kín, thấm đượm chút buồn nhẹ như hành trang vốn dĩ phải có của kẻ đa cảm. Sẽ mất đi từng cơn gió nhẹ, cất đi những đám mây xanh trong vắt mỗi buổi sớm đón mặt trời lên và có lẽ không còn những bước chân lướt nhẹ trên con đường nhỏ hít hà mùi hương dịu của phố núi yêu thương mỗi đêm về nữa.
Thu đi, nhẹ nhàng gởi trao những kỷ niệm cho đất trời vào đông, cố giấu vùi cảm xúc vào trong ngăn nhỏ của góc khuất nào đó.
Phố núi lặng lờ, ru thành những giấc mơ trong đêm sâu tĩnh mịch, ngó vầng mây trắng đang thở đều đặn từng nhịp nhẹ mỗi sớm bình yên. Thu đi mang theo những u buồn của ngày tháng cũ không muốn mãi sống với hoài niệm.
Và rồi đông sẽ về với những cơn gió rét buốt của bao kỷ niệm ăm ắp nỗi nhớ không tên, có lẽ sẽ làm cho trái tim ai đó sợ phải đối diện với nó. Đông đến mang theo từng cơn lạnh khiến trái tim thổn thức những nhịp đập năm xưa của kỷ niệm đau đáu nơi quê nhà mà hai mươi mấy năm qua chưa bước chân trở về chốn cũ. Bất chợt, sáng cuối năm òa vỡ những âm thanh của niềm vui rộn ràng đón Chúa Giáng Sinh với tiếng nhạc ngân du dương ấm áp và an bình đến lạ. Ôm đôi bờ vai giữa gió rét, ai đó ngẩn ngơ ngắm trời đất giao mùa, tiễn đưa chút tiếc nuối của một mùa thu qua đi và cả một niệm khúc sẽ trở thành ký ức, khi đôi chân mỗi ngày phải một mạnh mẽ hơn lên. Trời đất giao mùa mang theo một nhịp sống nhẹ đẩy từng bước chân tiến xa hơn, nhanh hơn và mạnh hơn cho tương lai đang chờ đón phía trước.
Trời đất sắp giao mùa.
Hãy yên bình nhé, lòng tôi ơi!





Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Chiếc xe đạp




Chiếc xe đạp hiệu Martin ấy, con đã dành dụm từ những đồng tiền lì xì của cái Tết năm nao để mua nó. Con muốn sở hữu những gì từ chính bàn tay mình làm nên, chứ không phụ thuộc. Con đã tập cho mình tính tự lập từ khi còn nhỏ nhờ những lời dạy dỗ của ba. Ngày ấy, con vô cùng hãnh diện với các bạn đồng trang lứa khi được ba mẹ cho lên thị xã học. Chiếc xe ấy đã theo con suốt mấy năm thời phổ thông và còn tiếp tục hành trình đầu đời với những ngày tháng bon chen trên chốn Sài thành đất chật người đông này.
Ngày con đậu vào học viện, ba thương con bé chân yếu, đã cố chắt chiu mua cho nó chiếc Wave để bằng bạn bằng bè. Biết con khó tính, có khi không ưng màu, ba đã bắt anh hai chở con ra cửa hàng để chọn. Từ hồi sở hữu chiếc xe máy mới thì chiếc xe đạp bỗng trở nên cũ kỹ. Con đã ngại ngùng mỗi khi dùng nó vì xung quanh con ai ai cũng chạy xe máy đời mới. Ba đem nó về nhà thỉnh thoảng đạp đi đâu đó để nhớ đến đứa con cá tính yêu quý của ba. Chiếc xe cũng bị con quên dần theo năm tháng với thời thế mỗi lúc một văn minh hơn lên.

Năm tháng dần trôi, con bé ngày nào bớt mơ mộng, không còn ủy mị như trước kia. Nó đã cứng cáp hơn bởi những va chạm đầu đời. Cuộc sống xô bồ khiến nó có lúc không còn sống với kỷ niệm dẫu nó rất sợ điều đó. Vâng, con đã trở thành một người thành đạt trong cuộc sống, được nhiều người nể phục. Con đã không ngại làm chứng cho sự thật giữa một thế giới đầy giả trá. Con đã tập để trở thành người mạnh mẽ....Thế nhưng con cũng chẳng thể nào tránh khỏi những giây phút cô đơn đến tột cùng, những ngày tháng độc hành mòn gối chùn chân.
Một ngày, 
Con không muốn sống với thế giới giả trá. Con muốn trở về với mái ấm xưa dẫu chỉ với một chút kỷ niệm nào đó cỏn con còn sót lại. Đôi lúc con người ta vẫn muốn lần giở những trang ký ức để lấy lại sinh lực sống phải không ba? Con nhớ mỗi lần được nghe ba hát ba thường nhắc lại điều đó. Giờ đây, con muốn đạp lại chiếc xe ngày ấy trên con đường đến lớp dạy mỗi tối. Con muốn quên đi những bận rộn toan tính để sống với những êm đềm của tuổi thơ bé. Con nhắn ba gởi cho con chiếc xe đạp xưa, ba chẳng thể hiểu được con muốn gì, chỉ lo đi tân trang lại và rửa cẩn thận cho con. Hai tuần sau, một ngày có việc đi ra thị xã, chợt nhìn thấy ai hao hao giống ba đang ngó tìm nhà với chiếc xe đạp cũ dưới ánh nắng gay gắt của buổi ban trưa. Con dễ nhận ra bởi trên thị xã có ai đi xe đạp đâu. Nhận ra ba, nước mắt con trực trào. Con gọi chị và cả hai chị em đều rân rấn nước mắt. Ba vừa cười vừa lau mồ hôi nhễ nhại, bảo chẳng gởi xe nào được, thôi ba chạy mang ra cho con vậy. Gần hai giờ đồng hồ đạp xe, chiếc xe đã cũ kỹ và ba cũng chẳng còn trẻ. Năm nay ba đã thất thập cổ lai hy, tóc trên đầu ba đã gần như bạc trắng, nhưng tình thương thì còn vẫn cao như đỉnh Thái Sơn. Khi nghe tin ba đạp xe ra cho con, các anh chị đã giận trách ba quá chừng. Ba đã không ngại quên đi chính mình chỉ vì hạnh phúc của con. Ba đã cho con hiểu rằng: giá trị thực sự của một con người không hệ tại ở việc họ sở hữu bao nhiêu tài sản, mà ở nơi tấm lòng họ dám quảng đại cho đi. Con nhận chiếc xe với tất cả tấm lòng biết ơn của một người con, một tình cảm biết ơn vô vàn mà bao năm qua con không có được vì đã quá ơ hờ để rồi chẳng nhận ra.

Hôm nay, 
Giữa phố thị ồn ào náo nhiệt với đủ thứ xe đời mới sang trọng, con vẫn thanh thản với những vòng quay nhẹ nhàng của chiếc xe đạp xưa, chiếc xe mà ba đã trao cho con với tất cả tình yêu thương vô bờ. Con không còn ngại ngùng khi thấy mình thua kém những người xung quanh, bởi con nghiệm ra rằng: con người chỉ được hạnh phúc nơi cuộc đời này khi họ dám sống thực với chính mình. Thậm chí ba biết không, con cảm thấy hãnh diện khi đạp chiếc xe ấy. Con thường mỉm cười hạnh phúc khi thanh thản bên những vòng quay ấy. Con thấy dường như có những ánh mắt đang ngưỡng mộ với hạnh phúc nhỏ bé trong lòng con. Chiếc xe đạp giúp con quên đi những tất bật đời thường. Con nghĩ rằng mọi người đang ghen tị trước tình yêu thương mà ba dành cho con- dành cho đứa con gái đã hơn ba mươi một cách quá đặc biệt. Con muốn xa rời những vướng bận của sự sở hữu. Con muốn trở về sự thanh thoát của cõi lòng. Quả là thanh tịnh khi được nhẹ gánh hành trang, thoát khỏi mọi lo lắng ưu tư bao điều. Chiếc xe vô tri vô giác nhưng lại là kỷ niệm giúp con bước tiếp trên đường đời giữa những chông chênh của sự được mất. Chiếc xe đạp nhẹ nhàng nhắc con về tình yêu thương của ba mẹ. Tình yêu thương cao quý ấy chính là động lực giúp đứa con gái nhỏ bé ngày xưa không được gục ngã, không đầu hàng trước khó khăn và luôn dặn lòng dù thời cuộc có đổi thay, dù trái tim có lúc phải đau đến nỗi tan nát, thì con vẫn phải sống xứng đáng với tình yêu thương ấy để trở nên một con người thực sự.
Con viết vài dòng tâm sự chất chứa đầy tình yêu thương gởi đến ba mẹ. Con cám ơn ba mẹ đã cho con được làm con của ba mẹ, dẫu có lúc nào đó năm xưa còn nhỏ dại con đã mặc cảm khi nói lên điều đó. Giữa những khó khăn của cuộc đời hiện tại, con nghĩ đến chiếc xe với trọn cả tình yêu thương mà ba đã dành. Con nhìn những hộp sữa mà mẹ đã thương gởi gắm dặn con phải uống đều đặn để bảo vệ sức khỏe khi không có mẹ ở kề bên. Con đã lớn nhưng dưới tấm lòng của mẹ thì con vẫn mãi là một đứa bé con. Con biết, dù cho đôi chân con đã đi đến khắp nơi và dẫu cho dòng đời trôi qua cùng với những bộn bề lo âu của cuộc sống, những nhọc nhằn mưu sinh, những lo toan lợi danh hơn thua được mất có lúc khiến con quên đi nhiều thứ, nhưng trái tim con vẫn hướng về gia đình mình với tất cả tình yêu thương vô bờ bến mà không điều gì có thể thay thế và không ai có thể đủ quảng đại để cho con được. Tình yêu thương cao quý ấy, chỉ có nơi ba mẹ mà thôi- ba mẹ yêu dấu của con.



Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Vẫn mãi hy vọng


Cuộc đời là một con đường luôn cho ta những bất ngờ đón chờ ở phía trước.

Có bao những khó khăn chẳng ai biết.
Có bao nhiêu vết thương lòng? Ai có thể đếm được?
Để rồi...
Có lúc nào đó giọt nước mắt cũng phải đếm phải đong để ta còn biết tiết kiệm cho những khi hạnh phúc nghẹn lời.
Có lúc nỗi đau cũng phải công bằng mà thả xuống, phòng khi những mất mát quá lớn mà bản thân có thể không chịu đựng nổi .
Có lúc ta quá nhiệt tâm dốc hết lòng hết sức để gầy dựng nhưng thấy sao quá hụt hẫng vì trước mắt là con số không.
Có những ngày ta không còn dám tựa vào một bờ vai nào để có thể gắng đương đầu với bão giông cuộc đời
Nhưng,
Ta vẫn muốn nhìn hình ảnh con trai biển để tìm ra bài học cho bản thân:
"Như hạt cát trong lòng con trai biển
Vết thương lòng năm tháng hóa ngọc châu".
Ta mong mình không chai cứng trước khổ đau và dù thế nào đi nữa thì ta vẫn cố gắng sống và học cách hy vọng nhiều hơn, học yêu thương không lụy vào những điều bình thường vô nghĩa, biết quan tâm nhưng rõ ràng chứ chẳng như lần đầu va chạm vào những nơi bão giông, biết tự dìu mình đi qua những đắng đót để hướng về tương lai.
Mỗi thất bại là một lần ta cần phải thêm hy vọng ở một nơi nào đó gọi là đích đến của những ước mơ và khát khao. Mỗi phút giây vì chông gai làm ta chợt khựng lại, nhưng ta lại có thể học cách nhân từ nên phải biết thứ tha mà đi tiếp, bởi chẳng ai chọn cách sống vị kỷ mà có được niềm vui thực sự. Chẳng ai cố chấp mà có thể mở rộng được chân trời của sự thấu hiểu và cảm nhận. Chẳng ai tự làm cho mình sống đúng mà chưa bao giờ phải trả giá. Chẳng ai có gì không được ban tặng mà ta không biết rằng muốn hiểu đau thương thì phải học cách cho đi và chấp nhận mọi đánh đổi. Thế nên, ta vẫn còn hy vọng về những con đường ngập tràn ánh nắng, về những khoảng trời bình yên trong cuộc sống, để rồi có những tâm hồn dù có đau đớn đến đâu vẫn chọn cách can đảm đương đầu với cuộc sống và nhẹ nhàng bước qua.
Ta tin rằng một ngày nào đó trái chín sẽ được hái trên những ý nghĩa của yêu thương thành thật. Một ngày nào đó sự bình yên sẽ ngự trị trong cõi lòng khi ta thoát khỏi sự vị kỷ để chỉ biết sống cho người khác. Điều gì cũng có một giá trị tất yếu theo quy luật nhân quả "gieo gì gặt nấy". Sống đơn thuần là biết trao ban chứ không phải khép kín đóng cửa lòng mình với những ích kỷ cố chấp.
Vẫn biết rằng ta đang bước qua mỗi ngày và còn nhiều điều trôi qua trong đời mình thật vô nghĩa, cả những lúc muốn chết đi trong tâm hồn khi còn đó một thể xác bị chai sạn trước tất cả.... Nhưng dù có thế nào đi nữa thì ta vẫn không thể đánh mất niềm hy vọng, vì chỉ có niềm hy vọng mới mang lại cho con người niềm vui để sống cuộc sống thực sự có nghĩa.
Dù có bao giông bão bất ngờ ập đến cuộc đời, và dù những cơn nắng vẫn gay gắt trên lối đường ấy, ta vẫn không muốn nằm lì trên bóng mát giả tạo. Ta sẽ học cách đứng phắt dậy và nói cảm ơn những cơn đau hôm qua nhiều lắm. Và rồi sẽ lại nuốt nước mắt chảy vào trong tim để nụ cười trên môi nở mãi. Sẽ nhẹ nhàng đi qua những ngày mưa, mỉm cười đón nhận những ngày nắng, tự thưởng cho mình những phút thư giãn, can đảm và mạnh mẽ đón chờ những điều sắp đến.
Và mình sẽ không bao giờ đánh mất niềm hy vọng.  
Bình yên sẽ trở về mau thôi.