![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhAVItD69y9X7RF8fqKyCbEu1SMA_Vwjsaor5CnGbS7tNNbxAtpWPsL6kiZZxdyvvuEyHB_0gIQQ40vRfbGv66hPqIA1i6rArQOr5IzqhEKeivhNoMCMEg8K_etxoD1l_ZjaAi6Kdu4WAWW/s400/mua-xuan-ve9.jpg)
Và tôi ra đi để suy nghiệm
về cuộc đời. Tôi đi, đi mãi muốn mỏi gối chùn chân mà vẫn không thấy, có lúc
đường mờ sương khiến tôi muốn chùn bước. Tôi thấy người ta yêu nhau, ghét nhau,
họ cười, họ khóc,…
Tôi thấy một cụ già râu
tóc bạc phơ. Trông nụ cười của cụ thật mãn nguyện, một nụ cười mà tôi hiếm
thấy. Tò mò, tôi lại gần hỏi cụ:
- Cụ ơi, sao con trông lúc nào cụ cũng hạnh phúc thế?
Cụ già vuốt bộ râu đã bạc ,
chậm rãi trả lời:
- Thì cháu thấy đó, cuộc sống của cụ có gì là không hạnh phúc đâu.
Cụ được Thượng Đế tạo ra trên đời này có cha có mẹ, mặc dù vừa sinh ra mẹ của
ta thì mẹ đã qua đời, 3 năm sau cha ta cũng theo mẹ. Rồi thì ta được cô nhi
viện nuôi và ta sống đến hôm nay. Bây giờ ta vẫn còn ngồi đây trò chuyện với
cháu. Thế là hạnh phúc lắm rồi.
Tôi chưa thỏa mãn với câu
trả lời của cụ già nên tiếp tục chất vấn:
- Thế lẽ nào cuộc sống của cụ không có những khốn khó, không gặp gỡ
những người khó ưa hay sao?
Cụ già vuốt bộ râu và nở nụ
cười thanh thản của người đầy trải nghiệm:
- Cuộc sống nào
mà không gặp những rắc rối hở cháu. Thậm chí đầy những khó khăn là khác. Nhưng
ta không bao giờ đồng hóa khó khăn với bất hạnh. Hồi còn trẻ, ta cũng như cháu,
từng đau khổ và đi tìm ý nghĩa cuộc đời. sống gần một thế kỷ ta mới hiểu rằng:
hạnh phúc không hệ tại ở những điều xảy ra bên ngoài, nhưng là tùy thuộc vào
thái độ của mình. Ta không thể điều chỉnh được thế giới, nhưng ta có thể thay
đổi cách nhìn của mình. Sẽ chẳng bao giờ hết những điều trái khuấy đâu cháu ạ!
Nếu ta cứ mang thái độ chống đối, kháng cự hoặc chán nản mãi, thì hạnh phúc
chẳng bao giờ có thể đến với ta.
Cụ già nhấp ngụm nước trà
rồi tiếp:
- Bạn trẻ à! Muốn được hạnh phúc trước hết ta phải thay đổi cách
nhìn. Với những người nói những lời, làm những điều xúc phạm đến ta, ta cần có
sự cảm thông. Mỗi người đều có một nỗi đau rất riêng mà không ai có thể hiểu
được. ta không nên đau khổ vì những lời nói, những ánh mắt đó. Nó có xúc phạm
đến ta hay không là tùy ở ta cả. ta có cho phép nó thì nó mới ảnh hưởng đến ta.
Tại sao ta lại để mình mất đi sự bình an chỉ vì một lời nói khiếm nhã, một ánh
mắt không mấy thiện cảm. họ có thể đang hạnh phúc còn ta lại tự làm khổ mình.
Sự bình an thật xuất phát từ nội tâm bên trong, chứ không từ những điều bên
ngoài. Sự việc thì luôn thay đổi, con người cũng thế. Hạnh phúc của chúng ta
không bao giờ phụ thuộc vào những điều bên ngoài ấy. cháu ạ! Là người Kitô
giáo, ta hiểu và cảm nghiệm rằng: điều tuyệt vời nhất được thực hiện bởi những
người dám tin rằng Cháu ở bên trong họ có sức mạnh hơn tất cả những gì xảy ra
bên ngoài. Khi ta có niềm tin, thì những gì xảy ra bên ngoài không hề gì cả. Cả
với những con người muốn làm hại ta, chính họ tự chuốc lấy bất hạnh cho họ. còn
chúng ta, nếu chúng ta đau khổ, thì xem ra ta đang ủng hộ cho sự bách hại của
họ đối với mình còn gì.
Tôi gật đầu tâm phục những
lời lẽ minh triết của cụ già. Trên đường về, tôi suy nghĩ rất nhiều về những
lời cụ nói. Tôi cũng đã sống gần nửa đời người mà sao thấy đời mình nhiều chông
gai quá. Nhiều đêm, tôi ngước mắt lên trời hỏi Thiên Chúa: Tại sao đời con lại
khổ, tại sao bao kẻ hại người lại cứ sống sung sướng?...
Sự công bằng, có lẽ mãi mãi
cũng không thể tìm được, nhưng hạnh phúc thì có thể. Tôi thấy mình đã để cho
người khác làm chủ đời mình, cướp đi hạnh phúc của mình. Tôi đau khổ chỉ vì một
lời nói. Tôi mất ngủ chỉ vì một ánh mắt thiếu thật cảm. tôi tự làm tổn thương
trái tim và cả thân thể mình trong những giọt nước mắt đắng cay. Tôi tự chôn
vùi đời mình khi đem hạnh phúc của mình đánh đổi cho những điều cỏn con phụ
thuộc bên ngoài ấy.
Giờ thì tôi đã biết mình
phải làm gì rồi. Hạnh phúc là của tôi, ngay trong giây phút này. Tôi cần bài
học của sự tha thứ, tha thứ cho người khác và cho chính mình. Lòng chứa sự hận
thù thì lòng tôi sẽ ra ung nhọt của những bực bội đau đớn. khi tôi tha thứ cho
người khác thì lòng tôi sẽ được chữa lành. Và rồi , tôi cũng cần biết mở lòng
ra để có thể đón nhận mọi sự xảy đến. Nhớ bài học về sự chịu đựng của thiền sư
Thích Minh niệm rằng: Như nắm muối bỏ vào lòng sông thì chẳng đáng gì. Lòng ta
mở rộng thì những khốn khó sẽ chẳng là gì cả. Và như Hạt giống tâm hồn cũng
dạy: Khi cuộc sống cho bạn trái chanh, thì hãy lấy thêm ly nước đường….
Vậy muốn được hạnh phúc, tự
tôi phải thay đổi thái độ của mình. Vì khi tâm trí ta ngập đầy những tư tưởng
khó chịu, ta thấy con người là nguyên nhân làm cho ta khó chịu. Muốn hạnh phúc,
tôi phải kiên trì kiểm soát thế giới nội tâm của mình. Tập buông bỏ bớt quá
khứ. Mang quá nhiều thứ bên mình thì khó mà thanh thoát được.
Hài Nhi Giêsu đã xuống trần.
Ngài không đến trong địa vị một ông hoàng giàu sang, nhưng trong thân phận một
Hài Nhi bé nhỏ, đơn nghèo để cảm thông với những đau khổ của phận người. Vì lẽ
đó, Ngài cũng muốn tôi biết mở lòng đón nhận những khốn khó của bậc mình trong
thái độ an vui. Ngài chấp nhận phận nghèo, thì tôi cũng cố gắng đón nhận những
điều bất như ý xảy đến.
Giữa giá rét của mùa đông,
xin cho con gặp Chúa.
xin cho con gặp Chúa.
Giữa những long đong và bấp bênh của phận người,
xin cho con gần Chúa.
xin cho con gần Chúa.
Giữa cảnh nghèo khó và trơ trụi,
xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.
xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.
Lạy Chúa Giêsu bé thơ nằm trong máng cỏ,
xin cho con cảm được sự bình an của Chúa,
ngay giữa những âu lo hằng ngày.
xin cho con cảm được sự bình an của Chúa,
ngay giữa những âu lo hằng ngày.
Xin cho con đón lấy cuộc đời con
với bao điều không như ý.
với bao điều không như ý.
Và cuối cùng,
xin cho con dám sống như Chúa
vì Chúa đã dám sống như con.
xin cho con dám sống như Chúa
vì Chúa đã dám sống như con.