Trang

Music

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Hạnh phúc tìm ở đâu?


Đôi lúc tôi tự hỏi lòng mình: Tìm ở đâu ra hạnh phúc trên thế gian này, nơi có lắm sự bất công? Và lẽ nào Thượng Đế tạo dựng nên ta là sản phẩm kỳ diệu từ bàn tay yêu thương của Ngài mà Ngài lại để mình đau khổ sao?
Và tôi ra đi để suy nghiệm về cuộc đời. Tôi đi, đi mãi muốn mỏi gối chùn chân mà vẫn không thấy, có lúc đường mờ sương khiến tôi muốn chùn bước. Tôi thấy người ta yêu nhau, ghét nhau, họ cười, họ khóc,…
Tôi thấy một cụ già râu tóc bạc phơ. Trông nụ cười của cụ thật mãn nguyện, một nụ cười mà tôi hiếm thấy. Tò mò, tôi lại gần hỏi cụ:
-  Cụ ơi, sao con trông lúc nào cụ cũng hạnh phúc thế?
Cụ già vuốt bộ râu đã bạc , chậm rãi trả lời:
-  Thì cháu thấy đó, cuộc sống của cụ có gì là không hạnh phúc đâu. Cụ được Thượng Đế tạo ra trên đời này có cha có mẹ, mặc dù vừa sinh ra mẹ của ta thì mẹ đã qua đời, 3 năm sau cha ta cũng theo mẹ. Rồi thì ta được cô nhi viện nuôi và ta sống đến hôm nay. Bây giờ ta vẫn còn ngồi đây trò chuyện với cháu. Thế là hạnh phúc lắm rồi.
Tôi chưa thỏa mãn với câu trả lời của cụ già nên tiếp tục chất vấn:
-   Thế lẽ nào cuộc sống của cụ không có những khốn khó, không gặp gỡ những người khó ưa hay sao?
Cụ già vuốt bộ râu và nở nụ cười thanh thản của người đầy trải nghiệm:
- Cuộc sống nào mà không gặp những rắc rối hở cháu. Thậm chí đầy những khó khăn là khác. Nhưng ta không bao giờ đồng hóa khó khăn với bất hạnh. Hồi còn trẻ, ta cũng như cháu, từng đau khổ và đi tìm ý nghĩa cuộc đời. sống gần một thế kỷ ta mới hiểu rằng: hạnh phúc không hệ tại ở những điều xảy ra bên ngoài, nhưng là tùy thuộc vào thái độ của mình. Ta không thể điều chỉnh được thế giới, nhưng ta có thể thay đổi cách nhìn của mình. Sẽ chẳng bao giờ hết những điều trái khuấy đâu cháu ạ! Nếu ta cứ mang thái độ chống đối, kháng cự hoặc chán nản mãi, thì hạnh phúc chẳng bao giờ có thể đến với ta.
Cụ già nhấp ngụm nước trà rồi tiếp:
- Bạn trẻ à! Muốn được hạnh phúc trước hết ta phải thay đổi cách nhìn. Với những người nói những lời, làm những điều xúc phạm đến ta, ta cần có sự cảm thông. Mỗi người đều có một nỗi đau rất riêng mà không ai có thể hiểu được. ta không nên đau khổ vì những lời nói, những ánh mắt đó. Nó có xúc phạm đến ta hay không là tùy ở ta cả. ta có cho phép nó thì nó mới ảnh hưởng đến ta. Tại sao ta lại để mình mất đi sự bình an chỉ vì một lời nói khiếm nhã, một ánh mắt không mấy thiện cảm. họ có thể đang hạnh phúc còn ta lại tự làm khổ mình. Sự bình an thật xuất phát từ nội tâm bên trong, chứ không từ những điều bên ngoài. Sự việc thì luôn thay đổi, con người cũng thế. Hạnh phúc của chúng ta không bao giờ phụ thuộc vào những điều bên ngoài ấy. cháu ạ! Là người Kitô giáo, ta hiểu và cảm nghiệm rằng: điều tuyệt vời nhất được thực hiện bởi những người dám tin rằng Cháu ở bên trong họ có sức mạnh hơn tất cả những gì xảy ra bên ngoài. Khi ta có niềm tin, thì những gì xảy ra bên ngoài không hề gì cả. Cả với những con người muốn làm hại ta, chính họ tự chuốc lấy bất hạnh cho họ. còn chúng ta, nếu chúng ta đau khổ, thì xem ra ta đang ủng hộ cho sự bách hại của họ đối với mình còn gì.
Tôi gật đầu tâm phục những lời lẽ minh triết của cụ già. Trên đường về, tôi suy nghĩ rất nhiều về những lời cụ nói. Tôi cũng đã sống gần nửa đời người mà sao thấy đời mình nhiều chông gai quá. Nhiều đêm, tôi ngước mắt lên trời hỏi Thiên Chúa: Tại sao đời con lại khổ, tại sao bao kẻ hại người lại cứ sống sung sướng?...
Sự công bằng, có lẽ mãi mãi cũng không thể tìm được, nhưng hạnh phúc thì có thể. Tôi thấy mình đã để cho người khác làm chủ đời mình, cướp đi hạnh phúc của mình. Tôi đau khổ chỉ vì một lời nói. Tôi mất ngủ chỉ vì một ánh mắt thiếu thật cảm. tôi tự làm tổn thương trái tim và cả thân thể mình trong những giọt nước mắt đắng cay. Tôi tự chôn vùi đời mình khi đem hạnh phúc của mình đánh đổi cho những điều cỏn con phụ thuộc bên ngoài ấy.
Giờ thì tôi đã biết mình phải làm gì rồi. Hạnh phúc là của tôi, ngay trong giây phút này. Tôi cần bài học của sự tha thứ, tha thứ cho người khác và cho chính mình. Lòng chứa sự hận thù thì lòng tôi sẽ ra ung nhọt của những bực bội đau đớn. khi tôi tha thứ cho người khác thì lòng tôi sẽ được chữa lành. Và rồi , tôi cũng cần biết mở lòng ra để có thể đón nhận mọi sự xảy đến. Nhớ bài học về sự chịu đựng của thiền sư Thích Minh niệm rằng: Như nắm muối bỏ vào lòng sông thì chẳng đáng gì. Lòng ta mở rộng thì những khốn khó sẽ chẳng là gì cả. Và như Hạt giống tâm hồn cũng dạy: Khi cuộc sống cho bạn trái chanh, thì hãy lấy thêm ly nước đường….
Vậy muốn được hạnh phúc, tự tôi phải thay đổi thái độ của mình. Vì khi tâm trí ta ngập đầy những tư tưởng khó chịu, ta thấy con người là nguyên nhân làm cho ta khó chịu. Muốn hạnh phúc, tôi phải kiên trì kiểm soát thế giới nội tâm của mình. Tập buông bỏ bớt quá khứ. Mang quá nhiều thứ bên mình thì khó mà thanh thoát được.
Hài Nhi Giêsu đã xuống trần. Ngài không đến trong địa vị một ông hoàng giàu sang, nhưng trong thân phận một Hài Nhi bé nhỏ, đơn nghèo để cảm thông với những đau khổ của phận người. Vì lẽ đó, Ngài cũng muốn tôi biết mở lòng đón nhận những khốn khó của bậc mình trong thái độ an vui. Ngài chấp nhận phận nghèo, thì tôi cũng cố gắng đón nhận những điều bất như ý xảy đến.
Giữa giá rét của mùa đông, 
xin cho con gặp Chúa.
 Giữa những long đong và bấp bênh của phận người, 
xin cho con gần Chúa.
 Giữa cảnh nghèo khó và trơ trụi, 
xin cho con thấy Chúa đi với con và hiểu con.
 Lạy Chúa Giêsu bé thơ nằm trong máng cỏ, 
xin cho con cảm được sự bình an của Chúa, 
ngay giữa những âu lo hằng ngày.
 Xin cho con đón lấy cuộc đời con 
với bao điều không như ý.
 Và cuối cùng, 
xin cho con dám sống như Chúa 
vì Chúa đã dám sống như con. 


Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Viết cho Ba


Tôi ghé về nhà sau nhiều lần nghe tin ba bệnh nặng. Những lần trước nghe các anh chị nhắn tin, tôi lần nữa không về. Lần này, chính mẹ nhắn, tôi về. Tôi tự nhận thấy có một sự ích kỷ len lỏi trong lòng. Tôi đã lưỡng lự về thăm ba, dù nơi tôi ở đến nhà chỉ hơn mấy chục km. Ai có trách, tôi lấy nhiều lý do biện minh: Nào là cơ thể không khỏe, đi xa dễ nhiễm bệnh, và công việc đang nhiều, bệnh thì không thể chu toàn, vân vân và vân vân…
Lẽ nào công ơn ba mẹ mấy mươi năm trời, không đủ lớn hơn vài thứ bệnh lặt vặt và một chút sự bận rộn của tôi sao? Tôi thật ích kỷ. Nhưng có lẽ cái lý do sâu xa hơn, khi tôi không muốn xóa mờ hình ảnh về ba xưa nay: một người cha luôn trẻ trung, sôi động năng nổ hoạt bát của ngày xưa. Thật khó để tôi có thể chấp nhận tuổi già ngày một gần của ba, và sức khỏe xuống dốc nhanh đến độ như vậy. Nhìn ba không còn khỏe mạnh như xưa mà tôi đắng lòng. Tôi nhớ mãi hình ảnh ba từ ngày còn bé thơ. Mẹ vẫn bảo trong bảy đứa con, ba yêu thương tôi nhất vì tôi vốn là con bé nhút nhát vô cùng, luôn bị bạn bè ăn hiếp. Tình cảm của người cha luôn giấu kín, không thổ lộ như của mẹ, nhưng tôi luôn hiểu, dù chẳng bao giờ nói thành lời. Trong trái tim tôi chứa quá nhiều kỷ niệm về ba (dường như nhiều hơn về mẹ nữa). Ba tôi- từ một người cha mạnh mẽ, chèo lái con thuyền gia đình thật đông con giữa bao khó khăn của thời cuộc, để cả thảy anh chị em tôi đều thành đạt, cho đến vài lần trong đời thấy ba khóc vì thất bại trên đường đời, ba vẫn luôn giấu kín những giọt nước mắt khóc thầm trong đêm vắng những lúc khó khăn, không muốn cho anh chị em chúng tôi bị tổn thương. Chỉ mình tôi, con bé hay suy tư tình cờ len lén thấy được. Những ngày khó khăn nhất của đất Bắc xa xôi, ba đưa mẹ và cả thảy gia đình vào Nam lập nghiệp trên mảnh đất mưa sình nắng bụi mà nhiều lần tôi vẫn trách sao ba lại chọn nơi này. Trong những cơn bĩ cực ấy, “thuyền trưởng” luôn vững tay lái trước bao sóng gió để mẹ và anh chị em tôi được bình yên. Tôi quá ấn tượng về ba với sự mạnh mẽ, tự tin. Ba chính là vầng Thái Dương, là núi Thái Sơn, là chỗ dựa của anh chị em tôi và cả những người bà con chòm xóm từ Bắc vào Nam.
Cả xóm ai cũng nói mẹ tôi thật may mắn khi có một người chồng tốt hết mực yêu thương vợ con. Tôi thầm ngưỡng một ba khi ba chẳng quản ngại cứ công việc gì, dù lau nhà, quét sân, giặt giũ và cả nấu ăn,... Buổi sáng thức dậy, mẹ lúi cúi nấu ăn thì ba đi quét tước dọn dẹp cho sạch sẽ. Ba thường khó ngủ nên hay dậy sớm lau nhà. Ai hỏi sao phải vất vả vậy thì ba trả lời rằng :"Để mẹ con dậy được thì nhà cửa được sạch sẽ." Những ngày tay mẹ bi đau, ba dậy sớm để giặt quần áo cho mẹ. Có ba ở nhà là nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ. Các anh tôi cũng phải học hỏi theo những việc nhỏ bé nhưng rất cần thiết để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Chính vì ý nghĩ đó nên tôi thật không chấp nhận nổi cảnh nhìn ba ngày một yếu dần. Tôi không dám nghĩ đến một ngày tôi sẽ mất ba hoặc mẹ. Tôi muốn có cả hai mới đầy đủ. Những lý do tôi đưa ra để không về thăm thật sự là do trái tim tôi vẫn chưa thể đón nhận sự thật, là ba đã già. Ba không còn có thể tự đến nhà thờ mỗi sáng, không còn thể tập hát cho ca đoàn mà ba đã lập mấy mươi năm nay hay làm việc như trước đây nữa...
Nhưng tôi chợt tỉnh. Với cái tuổi ngoài thất thập cổ lai hy, dù thời gian trước ba vẫn mạnh khỏe, nhưng sau cơn bạo bệnh, cái gì đến sẽ phải đến, dù muốn dù không, chẳng ai có thể ngăn cản được. Vì vậy, tôi không thể chạy trốn. Bố mang căn bệnh di truyền của ông Nội, đau nhức cơ khớp. Ba thường phải ngủ ngồi trong đêm vì không thể nằm được. Tôi cũng mang mầm bệnh của ba nên hiểu, nó dễ khiến mình tuyệt vọng lắm, nhất là những lúc trái gió trở trời, đau nhức khắp cơ thể. Rồi bây giờ ba còn bị nhiều căn bệnh khác nữa. Nhìn ánh mắt ba, tôi không khỏi chạnh lòng. Ba thật sự bị sốc. Lẽ ra, tôi phải hiểu và thông cảm hơn cho ba, đằng này... 
Giờ đây, tôi hiểu mình phải can đảm đối diện với điều ấy dù muốn hay không. Nhìn thấy ba như thế, tôi hiểu mình phải đủ lông đủ cánh để bay vào đời, để những khi gặp vấp ngã, tôi biết cách tự đứng lên mạnh mẽ, chứ không dựa vào ba nữa. Tôi tin ba mẹ sẽ luôn là sức mạnh, là nguồn động viên cho anh chị em chúng con mỗi khi gặp phong ba bão táp trên đường đời.
Đêm nay, ở nơi xa, mùa đông phố núi nơi này lạnh lắm, con cầu xin cho lòng ba vẫn đủ ấm để đêm ru giấc bình yên, ba nhé! 
Con yêu ba nhiều lắm. 

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Tự khúc Tháng Mười Hai

Đã không ít lần tự hỏi cảm xúc của mình bây giờ trôi về đâu mà không thể nào gõ trên bàn phím từng dòng thân thương như ngày xưa được nữa. Lâu rồi, hình như gần cả gần năm trời, mình buông bút, chỉ thỉnh thoảng mới đăng một bài mà lòng không cho phép cất giấu cảm xúc được nữa. Phải chăng khi tuổi thanh xuân bắt đầu tàn là lúc ta nhận ra mình cần biết giữ cho mình nhiều hơn, chỉ tâm sự với chính mình cũng như giữ những dòng cảm xúc cho riêng mình thôi.
Và hôm nay, có thể nói dòng cảm xúc này mình không thể cất giấu nữa. Tháng Mười Hai về rồi, dù cho những cảm xúc về mùa Đông đã được trải lên trang giấy khá nhiều rồi.
Tháng Mười Hai…
Khi những chiếc lá bàng màu đồng hun dường như chỉ chờ một làn gió thoảng qua là nhẹ nhàng rời cành…
Khi cái lạnh ùa về đầy ắp cõi lòng tràn đầy cảm xúc yêu thương…
Khi cái nắng hanh hao khô không khốc, cảnh sắc đất trời trơ trụi đến lại trỗi dậy một nỗi nhớ không tên ở một nơi nào xa xôi lắm…
Khi thời gian không còn là đi, chạy mà là bay nhanh ơi là nhanh để tổng kết cho những việc còn dang dở...
Tháng Mười Hai đã chạm ngõ tự lúc nào
Người ta vẫn bảo con gái sinh vào mùa Đông thường hay buồn
Mặc nhiên một cách nào đó, tôi cho là số phận.
Tháng Mười Hai- tháng kết thúc của năm để duyệt xét lại nhiều điều; tháng của nhiều cảm xúc với riêng tôi; tháng mang nhiều nỗi niềm và đầy ắp những kỷ niệm.

Tháng Mười Hai về, bỗng thích thức dậy sớm hơn để chiêm ngưỡng cái bao la của bầu trời tự do, lắng nghe tiếng thở tĩnh mịch của đêm dài, đón những giọt sương sớm lành lạnh, rồi tự lấy hai cánh tay ôm lấy mình rùng mình. Thích nhất cái cảm giác của những khoảnh khắc cuối Thu đầu Đông ấy. Ngày với những cơn gió hiu hiu và những tia nắng yếu ớt còn sót lại của tàn Thu. Và đêm với những hơi sương lạnh nhè nhẹ. Cái cảm giác khi Đông sắp đến thì không thể giấu vào đâu được dẫu xa quê hương của bốn mùa rõ rệt đã hai mươi mấy năm nay.
Yêu lắm những gì nhè nhẹ, thanh thoát của màu xanh da trời, của tím nhạt hay xám tro- những gam màu buồn, phải chăng đó là màu của mùa Đông? (Có người bạn bảo vì thích những màu đó thì dễ buồn nên phải đổi ý thích. Mình thì đổi hoài mà cũng không được).
Thích cảm giác lang thang một mình dưới những tàng cây, thích ngắm mưa, thích đón gió lạnh dù cơ thể sức đề kháng chẳng tốt chút nào.
Và nữa,
Thích chạy trốn khỏi đám đông để đi tìm một cõi thanh vắng, với những âm thanh du dương của suối, của lá hoa dại ven đường, của tiếng chim hót, rồi thích ghi lại những trang nhật ký thay vì đi tìm người để tâm sự.
Phải chăng đó là mặc nhiên của những kẻ sinh vào mùa Đông, của những ảm đạm, rét mướt, của những cơn gió heo may hun hút lạnh?
Nghĩ vậy nên chỉ biết bằng lòng đón nhận mình với tất cả những cái hay dở đó. Đó là cái bản thể của mình, chứ không phải là một bản sao của ai khác.
Dù gì đi nữa thì vẫn thương lắm mùa Đông, yêu tháng Mười Hai, mong tìm về một góc yêu thương của những tiếng nhạc, những tâm sự, những lời hát ngẫu hứng,… thế giới riêng bao la của mùa Đông. Yêu những cánh thiệp với lời chúc Giáng Sinh mà gió Đông gởi đến cho nhau những yêu thương. Yêu cái xơ xác hanh hao vỡ vụn không trọn nghĩa, để mong cuộc đời cũng được tự do mênh mông như bầu trời, thoát khỏi những lo toan vội vã tất bật.
Đông ơi! Hãy cứ là ta, an yên và trầm lắng, để ru mình trong những giấc mơ mùa Đông ấm áp. Yêu lắm Tháng Mười Hai.

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

TÌM Ở ĐÂU RA SỰ CÔNG BẰNG?

                                                                           

Đã bao lần tôi hét lên với câu hỏi này, khóc rồi cười, cười rồi khóc như một kẻ điên, mà sao vẫn chẳng có câu trả lời?
Tìm ở đâu ra sự công bằng trong xã hội này, trong cuộc đời này?
Chắc hẳn bạn và tôi, những người khao khát đi tìm chân lý, ít nhiều lần chúng ta cũng đã đi tìm giải đáp cho lời chất vấn này, nhưng có lẽ chưa thấy, và hôm nay tôi dám chắc chắn sẽ không bao giờ thấy.
Điều chắc chắn ấy không làm tôi thất vọng đâu bạn ạ!
Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, luôn chứa đựng những điều bất ngờ, rủi ro ngoài ý muốn. Rất nhiều người không may lâm trọng bệnh, hay bỗng nhiên phải gánh chịu những tổn thất mà họ không hề gây ra, không hề lường trước. Một người rất tốt bụng, nhiệt tình, giỏi giang, đầy tài năng lại bị ung thư giữa tuổi trẻ; một gia đình đã hiếm hoi lại mất đi đứa con duy nhất; hay một gia đình đã nghèo mà một hôm lại bị bọn cướp đốt nhà,… vân vân và vân vân…
Những câu chuyện như thế, ắt hẳn bạn và tôi chẳng thấy hiếm hoi xảy ra trong cuộc đời này phải không? Trách ai bây giờ, lẽ nào Ông Trời không có mắt?
Có biết bao khó khăn, bất trắc, thảm họa nằm ngoài tầm kiểm soát, điều khiển của con người. Nếu chúng ta đo đếm hạnh phúc của đời mình dựa trên những điều mà chúng ta không có được và cảm thấy không công bằng, thì chắc chắn lúc nào chúng ta cũng thấy thân phận mình sao hẩm hiu quá! Không ai có thể sống bình yên suốt đời mà không bị những biến cố ngoài ý muốn tác động. Vì vậy, cách tốt nhất là chúng ta hãy hướng đến những gì ta đã và đang có, những niềm hy vọng mới, để cảm thấy nhẹ nhàng hơn đối với những nỗi buồn, những điều rủi ro trong cuộc sống.
Bertrand Russell có lý khi ông nói: “Nếu như mọi hạnh phúc trên đời đều đặt trên nền tảng của sự công bằng, thì cuộc sống chẳng còn gì là thú vị và để chúng ta phải cố gắng nữa!”
Có những bất hạnh mà ta cứ nghĩ chỉ có một mình mình phải gánh chịu, nhưng thật ra, đã có cả hàng trăm ngàn người trước ta đã từng trải qua. Cho nên, một thái độ sống tích cực không phải là ngồi than thân trách phận, cho rằng cuộc sống bất công với mình mà là biết cách thích ứng với hoàn cảnh sống, nhận thức rõ những gì cần làm để vượt lên và thay đổi tình thế. Chúng ta luôn mong cuộc sống phải công bằng. Thế nhưng, trong khi người khác đang phải vất vả tìm cách cải biến những điều chưa tốt thì chúng ta lại chỉ biết ngồi một chỗ mà than trách. Làm như vậy tức là chúng ta đã không công bằng với chính bản thân mình và với người khác rồi!
Tại sao trong cùng một hoàn cảnh, cùng chịu tác động của một biến cố không may, nhưng người này thì tìm thấy hướng đi lên, còn với người kia thì chỉ thấy toàn đau thương, mất mát? Tất cả đều là do cách nhìn của chúng ta. 
Khi than trách, cũng là lúc bạn tự đánh mất cơ hội để vươn lên. Điều này có nghĩa là bạn đã tự mang lại cho mình sự bất công. Nhiều người khác không mất thời gian và công sức để oán than cuộc sống, họ biết tích cực suy nghĩ và hành động nhanh chóng để cải biến hoàn cảnh.
Phải chăng lâu nay, bạn đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để sống hạnh phúc khi bạn cứ một mực đòi hỏi mọi chuyện trong cuộc sống đều phải công bằng theo ý mình? Trong mọi tình huống, bạn có biết làm thế nào để mình cảm thấy được tự do, thoải mái, nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn không? Trong mỗi hoàn cảnh tưởng chừng như rất bất lợi, khó khăn, bạn vẫn có thể học được một bài học tuyệt vời nào đó. Đó mới chính là sự công bằng mà bạn xứng đáng được hưởng, vì bạn đã phải rất vất vả mới tìm ra nó. Còn nếu chúng ta cứ ngồi oán trách mọi thứ “sao không công bằng” thì có nghĩa là chúng ta tự đem đến sự bất công cho chính mình!
Tại sao chúng ta không nghĩ rằng, đằng sau tất cả những sự kiện, những biến cố tưởng chừng như “vô cùng bất công” của cuộc sống, chính là những cơ hội tuyệt vời để bản thân ta rèn luyện tính kiên nhẫn, hiểu cuộc sống, đồng cảm với người khác…? Trên hết, qua những điều tưởng như “không công bằng” ấy, bản thân ta được trưởng thành hơn. Và như vậy thì, cuộc sống có công bằng hay không là do ở cách nhìn nhận và nỗ lực nơi bản thân ta mà thôi!
Với tinh thần Kitô giáo, chúng ta còn có một cách thế đón nhận đau khổ thật tuyệt vời, đó là nhìn lên Đức Kitô trên thập giá. Lẽ nào cái chết, sự đau khổ của Ngài lại vô nghĩa? Chắc chắn không. Ngài dùng sự đau khổ để cứu độ thế giới, cứu độ con người. Nhìn Đức Giêsu trên thập giá, chúng ta tìm ở đâu ra sự công bằng? Thế nhưng nếu không có cái chết ấy, liệu mỗi chúng tacó được cứu độ? Đức kitô đã dùng chính những điều mà thế gian coi như bất công đó để làm nên một giá trị mới, giá trị đó lớn lao vô cùng mà trí con người không thể hiểu thấu. Đau khổ- thay vì để nó đè bẹp mình, thì sao ta lại không dùng đó như phương thế để kết hợp với đau khổ của Chúa mà sinh ơn cứu độ cho con người cùng với Ngài?
Chỉ khi ta biết nhìn lên Thánh giá Chúa, ta mới thấy được đau khổ mang lại một giá trị lớn lao, để rồi, từ đó ta bớt than trách cuộc đời. Cuộc sống hạnh phúc hay đau khổ là tùy ở ta, chứ không phải ở hoàn cảnh.
Hãy nhớ, không ai có thể cướp được hạnh phúc của bạn khi mà bạn không cho phép. Tất cả là tùy ở bạn.



ĐÃ ĐẾN LÚC...


Đã đến lúc ta chợt nhận ra hạnh phúc không hệ tại ở những điều bên ngoài như tiền bạc, quyền lực, danh giá và số lượng những người kết thân với ta.
Đã đến lúc ta yêu những bước chầm chậm trên con đường, đếm  từng bước đi và có thể nghe cả những âm thanh khua nhẹ của  những chiếc lá rơi.
Đã đến lúc ta không cần đến một bàn tay ủ ấm, và tự mình có thể ngẩng cao đầu đón nhận nỗi đau.
Đã đến lúc không còn muốn ngủ vùi trong chăn mà muốn thức dậy sớm, chờ đón ánh bình minh và nghe tiếng chim hót cùng ngắm những nụ hoa hé nở dưới làn sương sớm, biết yêu mến những điều giản dị xung quanh đơn sơ mà gần gũi, chứ không chờ đợi những ước mơ xa vời.
Đã đến lúc nhận ra mình trầm tư hơn, bớt than trách những khó khăn và thích lắng nghe tiếng đời nhè nhẹ.
Đã đến lúc không còn bận tâm đến một lời phê bình, dù là khen hay chê, bởi chính ta đã đủ thấu hiểu mình và ta vẫn là mình chứ không phải là những điều họ thêu dệt nên.
Đã đến lúc ta ung dung tự tại bước trên con đường mình đang đi, mà không bận tâm về quá khứ hay lo lắng về tương lai hoặc sợ sệt những điều xảy ra bên ngoài, bởi ta tin rằng Thiên Chúa ở bên trong có sức mạnh hơn tất cả những gì xảy ra bên ngoài ấy.
Đã đến lúc ta nhận thấy mình không cần phải tự làm khổ mình bởi những mục tiêu tự đặt ra một cách gò bó, và mình chỉ chú tâm sống giây phút hiện tại cho thật tốt.
Đã đến lúc không còn phải lao vào công việc đến nỗi quên cả bản thân, rồi lại khổ sở với những điều bất như ý.
Đã đến lúc biết tự yêu thương bản thân mình, biết dành cho nó một vị trí nhất định trong tâm hồn và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đối xử bất công với nó nữa.
Đã đến lúc có thể mỉm cười với chính mình, bỏ đi gương mặt cau có của bản tính thích cầu toàn của một thời.
Đã đến lúc chợt nhận ra mọi sự xảy ra xung quanh chẳng thể làm mất đi sự tĩnh lặng của tâm hồn.
Đã đến lúc không còn những giọt nước mắt đôi khi rơi trong đêm vắng. Thay vào đó là thanh thản bước ra sân, ngắm những vì tinh tú giữa trời đêm bao la của núi rừng và đón những ngọn gió mơn man làn tóc và mỉm cười bình yên.
Đã đến lúc muốn giã từ hiệu ứng đám đông và tìm về nơi yên vắng với những tiếng nhạc du dương trầm lắng.
Đã đến lúc đủ can đảm để bênh vực quyền lực những kẻ yếu thế và tìm lại sự công bằng cho họ.
Đã đến lúc ta tin mình có thể làm chủ mọi hoàn cảnh, chứ không để hoàn cảnh làm chủ mình.
Đã đến lúc ta cảm thấy thật sự thanh thoát, không còn lệ thuộc vào bất cứ điều gì bên ngoài, chỉ mong một sự bình yên trong tâm hồn có Chúa luôn hiện diện bằng việc tĩnh lặng cầu nguyện, tích cực sống trọn vẹn ơn gọi của mình và nhấc mình lên những điều nhỏ nhen tầm thường.
CÒN GÌ HẠNH PHÚC HƠN?


Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Nỗi nhớ mùa Thu

Chiều thu lặng gió. Bầu trời vẩn đục, không chút gợn mây bởi đang chịu ảnh hưởng của những trận bão lớn từ Philippin đổ bộ vào. Từ căn phòng nhìn ra ngoài, trước mặt, một hàng cao su thẳng xa tít tắp. Phố núi vào thu mang những cơn gió dịu dàng đến, khiến con lại nhớ mùa thu Hà Nội xưa. Rồi thêm những cơn mưa đêm khắc khoải cho lòng cồn cào thêm nỗi nhớ quê nhà.
Căn phòng chiều nay vắng lặng. Giá sách đặt trước mặt với những quyển sách xếp ngay ngắn trên kệ được phân riêng thành từng mục. Một ít quyển hỗ trợ cho công việc chuyên môn. Một số quyển lưu bút chép lại những gì con đã đọc. (Con thích việc này để lưu lại dòng chữ mình qua từng năm tháng). Chủ yếu là sách học làm người của nhà xuất bản First News mà con rất thích. Đi đâu con cũng mang nó theo như hành trang quý giá nhất của đời mình. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn vào đó, con lại thấy hổ thẹn với lòng. Bao bài học con đã thuộc, nhưng chỉ một bài, ba mẹ ơi, sao con cứ gắng mãi mà không thể thực hành được.
Mỗi tối, sau một ngày con thường đi dạo bên khoảng sân rộng dưới nhà để tâm hồn thư thái. Hôm nay, chợt nhớ mỗi lần về quê con lại thấy se sắt lòng thương mẹ thương ba. Lần nào cũng thế, mỗi khi về được vài ngày, mẹ lại vui mừng nấu những món ăn mà con thích, rồi gói ghém tất cả những thức dùng bỏ vào ba lô cho con “ăn cho nó có sức”- mẹ dặn vậy. Đôi tay chai sần cùng những nếp nhăn trên trán và mái tóc gần như bạc trắng hết ấy lại cặm cụi, nhanh thoăn thoắt  hơn mỗi khi con về.

Ba cũng thế, mỗi khi con về thì chiếc xe máy của con lại được ba xem xét kỹ lưỡng, rồi lau chùi sạch bóng loáng. Ngày trước con sợ ba vất vả nên không muốn cho ba làm, nhưng dần dà con hiểu được niềm vui của ba mẹ khi làm được một chút gì đó con con cái trong lúc tuổi già, vậy nên con hạnh phúc đón nhận tất cả. Tấm thân hao gầy ấy đã không quản ngại bất cứ điều gì để cho anh chị em con được ăn học và khôn lớn.
Mỗi lần về quê, con lại thích nằm bên mẹ, được nghe mẹ thủ thỉ kể chuyện nhà, chuyện xóm. Rồi mẹ thường hỏi han chuyện của con. Dường như chẳng khi nào con kể nhưng mẹ như đã hiểu hết nỗi lòng. Con cứ nằm im đó cùng với tiếng gió ngoài đầu hè, để được mẹ rót vào lòng từng sợi yêu sợi thương. Tình thương ấy là động lực lớn giúp con thêm niềm tin giữa những khó khăn mà có lúc con chỉ muốn buông xuôi.
Lần nào về, con cũng lại vội vã ra đi, mang theo tất cả nỗi nhớ nhà lên phố núi. Lạ thay, chưa lần nào con ra đi mà thấy ba tiễn con. Sau này con hỏi mẹ, mẹ nói ba dễ xúc động lắm nên không dám tiễn con, ba cứ lẩn đi đâu đó rồi đứng xa xa nhìn theo bóng con khi con đã ra khỏi chiếc cổng sắt. Chưa bao giờ ba thể hiện tình cảm ra bằng lời. Ba trầm tính, ít nói. Ngày con bé, vì công ăn việc làm, anh chị em con không được ở gần ba, nên có gì cũng chỉ thủ thỉ với mẹ. Ba âm thầm chấp nhận điều đó nên chẳng bao giờ trách khi chúng con ít nói chuyện với ba. Vậy mà nhiều đêm được ở quê, con hay thao thức trằn trọc và khó ngủ, cứ nửa đêm, khi trời trở lạnh, ba lại rón rén sang phòng con, đắp mền kín lên tận cổ. Tình thương ba thể hiện sâu kín, trầm tĩnh mà con lại vô tình chẳng hay, để rồi mỗi lần trở lên phố thị, con lại mang theo bao tiếc nuối trong lòng.
Cả một kệ sách học làm người luôn bên mình đấy, vậy mà con chẳng bao giờ thực hành được. Con biết cách thể hiện tình thương sâu kín thường quý hơn, nhưng một lời yêu ba, yêu mẹ cũng nên thể hiện lắm chứ. Nhưng con chẳng bao giờ làm được dù mỗi lần trước khi về nhà đã quyết tâm. Lòng dằn vặt mãi ba mẹ ơi!
Ngày xưa, lúc tuổi mới lớn, con ngại ngùng với các bạn khi thấy ba mẹ của họ trẻ trung, năng động còn ba mẹ mình lại quê mùa, lớn tuổi, bây giờ con mới hiểu và thấy mình hạnh phúc ở điều đó. Ba mẹ đã cho con quá nhiều, nhiều đến nỗi khi xa nhà hơn 18 năm rồi, (hơn khoảng thời gian con sống bên ba mẹ), nhưng con vẫn chẳng thể nào quên.
Gió thu lại về. Trong tiếng nhạc chiều “Nỗi nhớ mùa thu” xa xa vọng lại, con một mình ngồi nhớ mùa thu quê mình. Hình ảnh ba mẹ mỗi lúc lại đong đầy thêm niềm tin cho trái tim con sự hy vọng, sự vượt lên chính mình để xứng đáng làm con của ba mẹ.
Đêm qua, ba mẹ lại trở về trong giấc mơ con, ấm áp cả một trời hy vọng, thắp lửa niềm tin cho con giữa những bão giông u ám của cuộc đời.
Nhờ gió thu gởi đến ba mẹ một lời: "Con yêu ba mẹ nhiều lắm!"


Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Cảm ơn đời

Chiều thu vàng vọt với những tia nắng yếu ớt trải nhẹ trên phố núi. Những cây dứa vàng trồng bên hông nhà đã vươn xanh sau những trận mưa cuối mùa. Một hàng cây thẳng tắp trông đẹp mắt một màu xanh chen với tia vàng giữa sọc dọc của nhánh lá. Tôi thích nhìn chúng mỗi sáng mỗi chiều khi đi dạo. Mỗi lần nhìn chúng uốn mình theo làn gió thổi, tôi nhớ bài học của bác sĩ Kim ngày xưa. 
        Những cây nằm ở phía đầu hè có dáng lá rất đẹp bởi nó bị gió quật nhiều, khiến chiếc lá uốn mình theo những đường cong mềm mại. Lạ thay, nó lại là những chiếc lá cứng cáp hơn tất cả những cây nằm khuất trong bóng râm. Nếu sử dụng cho việc trang trí hoa, thì đấy là những nhánh lá tôi chọn đầu tiên. Và những cây cứng cáp này dĩ nhiên nhiều ngày không tưới nước nó cũng không bị héo. Còn những cây trong bóng râm thì dễ khô héo, và chỉ cần ít cơn gió là có thể bật gốc ngay.
Bài học sâu xa từ những điều bình dị trong cuộc sống khiến tôi thích thú. Tôi thích tự mình trải nghiệm những khốn khó trong đời và tự tìm ra bài học. Có lẽ nó sẽ lâu hơn người khác, nhưng tôi thích cách tự mình tìm tòi ấy, nó đem lại cho tôi bài học sâu xa hơn là những bài dạy khác.
Thời gian và cuộc sống đã không ngừng cho tôi những trải nghiệm. Dĩ nhiên trong đó có cả ngọt bùi và đắng cay. Cuộc sống nào mà chẳng thế. Tuy nhiên, tùy cách mà ta đối diện với nó. Nếu khi ta không tự thăng tiến bản thân, thì khi cuộc sống gặp đắng cay nhiều cũng dễ cho ta một sự chai cứng, phẫn nộ, cay đắng với cuộc đời. Ngược lại, dễ dãi quá cũng không thể làm chúng ta trưởng thành.

Tôi dám chắc bạn và tôi, chẳng ai dại mà mong cuộc sống mình gặp nhiều khó khăn. Ai mà không cầu mong cho mình được bình yên trên đường đời. Nhưng cuộc sống là những chuỗi ngày bất ngờ, là những thăng trầm, bấp bênh, là những bão táp ập đến có lúc khiến ta chỉ muốn buông xuôi. Có lẽ chỉ khi đã trải qua rồi, thì chúng ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm và cám ơn cuộc đời, cám ơn những khốn khó là giúp ta nên người hơn.
Giờ đây khi bước trên nỗi đau, tôi mới có thể nở nụ cười an nhiên mà nhìn mọi sự. Tự giúp mình sống cao thượng hơn, bớt nhỏ nhen bằng những quyển sách hay. Những ngày này, tôi đang đọc quyển “Hiểu về trái tim” của tác giả Minh Niệm. Ông là một thiền sư còn khá trẻ nhưng đã cố gắng đi tìm triết lý của cuộc sống. Tôi cảm thấy mọi sự trở nên nhẹ nhàng hơn khi ta suy cho kỹ về triết lý cuộc đời. Ví như ông nói khổ đau nó không hẳn là cái khó cho ta, chỉ là “bất như ý”. Vâng, khổ đau chỉ là do không như ý của ta thôi. Vậy sao ta không bỏ bớt “ý” của mình để cuộc sống nhẹ nhàng hơn? Và ông còn dạy rằng, “khổ” thì vẫn khổ đấy, nhưng đừng để mình phải “đau”. Chúng ta cảm thấy khó đón nhận những trái ý là do ta để mình bị “đau” do nỗi “khổ”. Tôi thấy phân tích của ông có lý nên mình học theo. Và rồi, tôi hiểu được rằng một cuộc sống bình an là một cuộc sống tránh xa sự bình phẩm, so sánh, ghen tuông. Sự ghen tuông sẽ làm hạ giá con người của mình. Ta cảm thấy mình thua thiệt bởi ta có thói quen so sánh với kẻ khác, rồi tủi thân tủi phận vì thấy họ hơn mình. Hãy nhìn mình và tự xét xem mình phải làm gì chứ không nhìn và xét người nữa. Hãy thoát ra khỏi tổ kén ấy để thấy mình như những cánh bướm bay tự do trên bầu trời bao la.
Tới tuổi này, bỗng dưng tôi yêu những ca khúc của cố nhạc sĩ họ Trịnh lúc nào không hay. Tôi thích cái cách ông suy niệm sâu sắc về cuộc đời, về con người. Và rồi tôi cũng thấy mình già đi nhiều hơn so với tuổi đời bởi những trải nghiệm, những khốn khó. Bây giờ tôi chẳng thấy đó là những khổ đau nữa, nhưng lại thầm cảm ơn nó đã làm nên con người tôi ngày hôm nay. Mỗi ngày tôi nhắc mình phải cố gắng, luôn giữ cho mình một mục tiêu để vươn tới.

Cám ơn đời. Cám ơn cuộc sống đã dạy tôi những bài học làm người. 

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Tự khúc tháng 9

       Trời tháng 9, mưa nhiều. Thu đã sang với những cơn gió thoảng nhẹ, dịu dàng cùng những tán lá đã ngả vàng sắp lìa cành. Kỷ niệm xưa không ùa về nữa. Mình đã là mình của ngày hôm nay- ngày với những cảm xúc rất thật, ngày của giây phút hiện tại với những cơn gió thu về.
    Đêm nay, tản bộ trên lối hành lang nhỏ, tự thấy lòng mình hòa hợp với thiên nhiên, cùng gió cùng mây bên ngọn đồi nhỏ sau nhà, tự thấy mình thay đổi nhiều quá.
   Trải qua nhiều những thăng trầm, tự thấy mình chẳng cần gì cả. Mỗi ngày cứ nhẹ nhàng qua đi trong cái vô hình của thời gian. Nỗi buồn, niềm vui không khiến lòng xao xuyến như xưa nữa. Tự nhận thấy đã biết kiểm soát cảm xúc trong mình. Ai muốn bon chen, giành chỗ, ta sẵn sàng nhường cho. Ai muốn hạ mình xuống, mình chuẩn bị cho kẻ ấy lên bậc cao hơn. Thấy đời như một thoáng hư vô. Mọi sự rồi cũng qua đi. Trước đây nhiều khi tự tạo áp lực cho mình nhiều, hay bắt buộc mình phải đạt được điều này điều kia. Giờ thì hết rồi, cứ để mình sống thuận theo lẽ tự nhiên, làm những gì mình thích, không gò bó, không bon chen, không so sánh mình với người khác. Bởi nghĩ đơn giản rằng mỗi người tự chọn cho mình một giá trị, kẻ thì chạy theo những giá trị ảo, người theo đuổi những giá trị thật. Có lẽ thì ai cũng có lý do riêng của họ cả. Vì vậy mà mình chẳng nên nghĩ về họ theo lối suy nghĩ chủ quan của mình nữa. Mình hiểu rằng ai cũng phải trả giá về những điều họ đã làm. Luật nhân quả “gieo gì gặt nấy” vẫn tồn tại ngàn đời, chẳng ai chạy trốn được quy luật của kiếp nhân sinh. Vì vậy mà mình chẳng bận tâm hay khó chịu như ngày xưa. Hãy cứ để họ làm những gì họ thích, rồi cuộc sống sẽ dạy họ phải biết làm gì.
      Rồi thì cũng đến lúc mình có thể đạp lên trên những lời khen tiếng chê. Tất cả chỉ như cơn gió thoảng nhẹ như đóa bồ công anh trên thảo nguyên xanh thẳm. Mình cũng chẳng còn yêu thương theo kiểu “tháp ngà” như trước đây nữa, là bắt những kẻ mình yêu thương phải làm theo ý mình, khi cho rằng phải làm như thế mới được hạnh phúc nữa. Đời người ngắn ngủi, bắt ép chi cho khổ, rồi cuối cùng ai hơn ai được điều gì ngoài hạnh phúc đâu. Mà hạnh phúc thì đâu phải là ngày mai, là sự gò ép, là đạt được những điều mình muốn, mà là sự bình an trong tâm hồn, thế thôi. Mình tập làm cho mọi thứ giản đơn đi. Nhìn lại mấy năm trước đây thôi, thì đã thấy mình khác rất nhiều. Giờ thì có thể mỉm cười an nhiên. Tự dưng hay viết về sự bình yên, thích tản bộ một mình trên con đường vắng, thích nhìn hoàng hôn buông xuống núi sau mỗi ngày làm việc, thích tự thưởng cho mình nghe một bản nhạc nhẹ mỗi tối, không còn cố gắng tranh thủ học này học nọ cho đến lúc hai mắt không còn mở nổi, rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi lúc nào không hay. Mình sợ đám đông, ghét sự tranh giành. Mình khiếp cái ồn ào náo nhiệt, muốn tự tách mình khỏi đám đông. Mình tự chuyển sở thích về âm nhạc lúc nào không hay. Những bản nhạc nhẹ, sâu lắng, trầm lặng là bạn đồng hành mỗi lúc rảnh rang. Có lẽ mình đã già hơn so với tuổi đời. Nghĩ giờ ở ngoài đời, ngoài ba mươi, người ta còn phơi phới, hoạt động hăng say và đang khẳng định mình để tìm một chỗ đứng, còn ta thì lại tìm về sự tĩnh lặng. Thật lạ đời. Trước đây mình thường hối hả vội vã, tất bật, chạy và chạy… giờ thì lại thích sự chậm rãi, thích đếm từng bước đi, lắng nghe từng nhịp thở để thấy được lòng mình. Ngày trước, mỗi khi viết bài, mình cố gắng nặn óc để kiếm tìm, chau chuốt từng con chữ, rồi gởi cho bạn bè chờ đợi lời đánh giá. Giờ thì cứ ngồi vào máy, nghĩ gì viết nấy, và chẳng cần phải hồi hộp đếm số người đọc hay nhận định gì. Mình viết cho mình, cho đời, ai đọc được hay khám phá ra điều gì thì tùy họ, mình chẳng  bắt buộc được suy nghĩ của ai cả. Rồi với cả việc phân tích một ca khúc để đàn hát cũng vậy, thay vì trước đây phải khổ sở, lo tìm kiến thức để phân tích, chú ý về kỹ thuật, rồi mong nhận được lời đánh giá tốt của người khác. Giờ thì mình chẳng chú ý đến những điều đó, cứ thể hiện với tất cả tâm hồn, và chẳng lệ thuộc vào lời khen tiếng chê. Chuyện đời thật lạ, dường như khi ta gò ép, cố gắng thì lại chẳng thành, nhưng khi để tự nhiên, thì nó đem lại sự hài hòa, dễ chịu. Ngày trước rất sợ sự phê bình, đánh giá của người khác, mừng khi được khen, buồn tủi khi bị chê, giờ thì ta ung dung tự tại trước những lời đó. Ai muốn nói gì thì nói, ta vẫn cứ là ta. Có lúc cứ cố gắng để làm đẹp lòng mọi người, nhưng giờ thì không quan tâm việc người ta nghĩ gì về mình. Chỉ quan trọng mình đang là ai, đang làm gì và có là chính mình không hay đang khổ sở giả danh là một ai khác mà thôi.
     Thôi thì kiếp người trước sau cũng chỉ có vậy, ai rồi cũng đến lúc phải trả giá về những điều mình làm, về số phận của mỗi người. Chỉ mong ngày sau hết ấy, nhân gian ai cũng mỉm cười, thanh thoát rũ kiếp bụi trần.
     Gió lại về. Gió núi mang theo chút se lạnh vào hồn. Mình trở về phòng, nhẹ nhàng cầm bút và viết. Mình sẽ viết tiếp cho cuộc đời, cho con người và cho chính cõi lòng mình.
     Ngày mai, mình sẽ sống đơn giản, yêu thương đơn giản và ấp ủ những ước mơ cũng đơn giản.
Mọi sự sẽ nhẹ nhàng như gió bình yên.

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Giữa đại ngàn mênh mông

Có một căn lều nhỏ giữa đại ngàn mênh mông
Qua bao thăng trầm, ta trải nhẹ những bước chân trên ấy
Mong muốn kết hợp với núi rừng, với tự do, với mênh mông của đất trời
Để thấy đời bớt nhỏ nhen
Đi trên nỗi đau, ta chẳng còn sợ gì, chẳng sợ những nỗi sợ như khi còn nhỏ: sợ bóng tối, sợ đêm đen
Ta chỉ sợ lòng người
Giữa đêm đen mịt mùng, một mình ta thơ thẩn với tiếng nhạc của thiên nhiên
Dàn đồng ca nào dế, nào ễnh ương,... và đủ thứ côn trùng
Ngắm cả bầu trời đầy sao
Cùng sương lạnh, cùng gió núi
Cho ta thấy mình nhỏ bé, thật nhỏ bé với cái cảm giác cô đơn nhưng tự do, mênh mông bao la như bầu trời
Gần nửa đời người, ta đã vất vả ngược xuôi với những bon chen,
rồi… tay lại trắng tay
Nhưng, đêm nay, giữa đại ngàn, ta lại thấy mình được rất nhiều, nhiều hơn những gì mà thiên nhiên ban tặng.
Chợt mỉm cười nhẹ nhàng
Ta say những cái cười ngạo nghễ của những bậc vĩ nhân
Và ta sắp có nó
Trước cái mênh mông của đại ngàn, ta thấy mình có thể đạp lên mọi sự, vươn lên mọi thứ nhỏ nhen.
Yêu mãi loài hoa bồ công anh mảnh khảnh hay e thẹn, hãy cúi mình thì thẩm thật khẽ nếu muốn nhắn gửi điều gì đó vào những cánh hoa, bởi nếu không, cánh hoa sẽ sợ hãi và tan biến. Thế nhưng trong cái mong manh đó luôn ấp ủ trong mình những hoài bão lớn, chỉ chực một cơn gió là vươn mình bay lên không trung rộng bao la.
Đứng giữa không gian, giang rộng đôi tay- như phim Titanic ấy, ngước mặt lên bầu trời xanh trong điểm vài cụm mây trắng trong ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, kiên nhẫn tí xíu thôi ta sẽ thấy điều kỳ diệu , một cơn gió nhẹ thổi qua và trong không gian tràn ngập những cánh hoa bồ công anh trắng xóa, những cánh hoa xoay tít mù hay xoay nhè nhẹ, bay thâm thấp hay bay cao tít.
Cứ như thế tạo ra một cảnh tượng mỹ miều, thơ mộng của mùa xuân.
Đêm
Ta mơ mình như thiên thần vút cánh bay ngàn phương. Rồi ta lướt cánh bay một đời
Một đời ta như cây cỏ sống an bình vô tư
Như hạt nắng mới mỗi sớm mai long lanh nhìn lá xanh đang rộn ràng
ta như ngọn thác phơi mình thênh thang trên ghềnh đá
Suốt tháng năm reo tưng bừng giữa thiên nhiên hồng hoang
Ta lạc giữa cơn mộng phiêu linh
Ngửa mặt cười vang dưới mặt trời
Rồi mọi khổ đau hạnh phúc cũng sẽ qua đi
Chỉ có tình yêu ở lại.





Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Để gió cuốn đi

Mưa đến rồi mưa đi
Nắng chói chang rồi nắng tắt
Gió thốc rồi gió lặng
Biết rằng vạn vật xoay vần theo quy luật tự nhiên. Mọi sự rồi sẽ qua, chẳng có gì tồn tại mãi. Vậy mà, vẫn thường hay vội vã xếp lại ký ức, sợ mình không đủ sức khi làm sao có thể đứng thăng bằng trên sỏi đá gồ ghề mà bước tiếp con đường phía trước. Nuối tiếc hay không thì mọi thứ cũng chẳng thể quay trở lại, nó đã như giấc mơ khẽ trôi xa…. Niềm vui, nỗi buồn cũng theo mây mà tan biến, lắng đọng cho tâm hồn tìm về bình yên .
Mùa hè rồi mình lại trôi qua những ngày giông bão. Nhưng biết làm chi nữa. những cơn mưa ùa về và không ai đi dưới chúng mà không một lần ướt lạnh? Trải qua nỗi đau, mình cảm thấy dễ khóc dễ cười như một người điên. Nhưng sau những sự đan xen lẫn lộn của cảm xúc ấy, mình mới có thể tha thứ và để cho mọi sự nhẹ nhàng qua đi…. Có gì đó cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời. Những tưởng nó sẽ chẳng bao giờ trở lại nhưng không phải thế. Phải chăng đau khổ là số mệnh? Chẳng biết nữa, nhưng ta không muốn trốn chạy. Chỉ mong rằng khi nỗi đau tột cùng đến thì có một chốn để ta tựa vào.
Có những lúc tưởng không thể tha thứ được khi niềm tin bị đánh cắp, nhưng rồi, khi mọi sự nhẹ nhàng qua đi, ta lại quên tất cả và có thể mỉm cười với đời.
Dạo gần đây, nỗi hoài nghi trong ta cứ thường trực đến. Để rồi, những hoang mang và buồn tủi theo nhau nối đuôi trêu chọc mình. Ta không còn dám tin vào con người nữa. Blog là nơi mình trải nhẹ mọi tâm tư tình cảm mỗi ngày. Thế nhưng, đứa con tinh thần này cũng bị bỏ rơi cả mấy tháng nay vì những phiền muộn. Hứa với lòng không quá chân thành nhưng rồi lại chân thành. Vậy đó, mình lại lòng vòng xung quanh một đường tròn mãi mà không tìm được một điểm dừng tin cậy. Nhưng thôi, tự dặn lòng phải biết quên đi, biết tự thương bản thân. Ai đó có thể làm tổn thương ta nhưng ta không cho phép làm tổn thương trái tim mình thêm một lần nào nữa. Ta sợ và muốn đóng kín tất cả. Dù sao, sự nhiệt tâm với ta luôn hệ trọng. Ta vẫn sẽ sống hết mình. Cho đi và nhận lại, chi bằng, hãy giữ nó với cảm thức của tình thương và một trái tim trong sáng, một trái tim biết buông xả định kiến, lòng hẹp hòi và mở rộng ra với sự bao dung.

Mọi sự đã qua, ta mong mình có thể đứng dậy sau những tổn thương, khi mà con tim lỡ ký gởi niềm tin vào kẻ cầm đồ thất tín, khi ta nhận nhầm niềm vui từ một kẻ phản bội. Ngỡ ngàng và hoang mang đến tột độ. Có lúc tự hỏi mình có quá hoài nghi chăng? Rồi có lúc ta muốn gạt phăng tất cả mọi tình thương, không cần gì nữa. Tất cả đều là giả tạo. Tất cả đều là đánh lừa... Nhưng ta đâu thể đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì ta đang hiện hữu nữa.
Ngày mới, mùa mới và những cơn mưa đang rơi nhẹ xuống đời. Có cả một khoảng trời, một không gian để thả mình bay lượn trong cảm giác thư thái. Mưa về, ta lại thấy mình có cơ hội gột rửa nỗi đau, tái tạo niềm tin mới như vạn vật sau cơn mưa của đất trời.
Gió lại về…
Mong gió cuốn đi tất cả mọi phiền muộn của ngày tháng cũ, để ta có thể trở về với cánh đồng mênh mông của tuổi thơ đầy niềm vui, bù đắp cho tâm hồn những tổn thương.
Đêm đã khuya, vạn vật đã yên giấc, hãy ngủ đi mọi nỗi buồn. Rồi mai trời lại sáng.


Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015

MƯỜI NĂM HỒNG PHÚC


Các chị thân mến!
Thời nhanh thấm thoát mà nhanh quá, chỉ như một cái chớp mắt vậy mà đã mười năm rồi. Ngày mai thôi là chị em chúng mình sẽ kỷ niệm tròn mười năm ngày khấn Dòng (22/8/2005- 22/8/2015).
Mười năm trôi qua - một quãng thời gian chưa gọi là dài nhưng cũng không quá ngắn với bao nhiêu thăng trầm, buồn vui và cả một khoảng ký ức đầy kỷ niệm. Chúng mình đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian khó của đời một nữ tu- chữ “NUN” đúng nghĩa từ thời Nhà Tập cho đến lúc va chạm với đời phục vụ. Bây giờ, ngồi nhớ lại, mọi cảm xúc trong em lại ùa về. Nhớ những nụ cười hồn nhiên hồi thuở mới mặc chiếc áo dòng; nhớ những ngày mười đứa che chung một cái áo mưa; nhớ những buổi cùng nhau làm việc vất vả thấm đẫm mồ hôi mà cả bọn vẫn cười tươi như hoa; nhớ những đêm cùng Sơ Giáo cầu nguyện bên ánh nến nhỏ; nhớ ngày mai lễ khấn, chị em cả đêm thức trắng vì hồi hộp ngày mai sẽ được gặp gia đình sau hai năm xa cách.... Nhớ, em nhớ nhiều lắm! Từ những khó khăn nho nhỏ đến những đêm thao thức vì trăn trở cho ơn gọi mỗi đứa … Nhưng tất cả đã kết thúc bằng một lễ khấn trang trọng đầy ý nghĩa và kết quả là chị em mình vẫn can đảm sống và làm chứng cho sự thật qua bao sóng gió. Mẹ Têrêsa Calcutta- Quan thầy của lớp mình vẫn ở trên trời cầu bầu cùng Chúa cho từng đứa một, em tin như vậy các chị à!
Mười năm đã qua chỉ là bước khởi đầu cho quãng thời gian sau này nhưng em tin chắc rằng với nền tảng vững chắc chị em mình đang xây dựng thì mọi thứ sẽ khó lung lay. Cuộc sống trước mắt vẫn còn đó những khó khăn chờ đón, thậm chí nó đến bất ngờ chẳng báo trước, nhưng em tin mọi sự đã có bàn tay thương yêu của Chúa quan phòng.
Cuộc đời mỗi đứa đều có những khó khăn riêng, những giới hạn, những nỗi đau rất riêng của từng người chẳng ai có thể tránh khỏi. Nhưng dù trong bước ngã bước lầy ấy, chúng mình đã không nằm lì trên đó nhưng can đảm, mạnh mẽ, gạt nước mắt sau cú té đau và chỗi dậy và bước tiếp.
Mười năm qua, chắc chắn không tránh khỏi những khi chị em mình muốn quay lưng lại với lời mời gọi của Chúa, có khi muốn phản bội lại lời khấn hứa khi gặp những cám dỗ, những khó khăn thử thách trong đời. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã muốn thì Người sẽ làm. Người lại nhắc nhở dịu dàng và dắt chị em mình quay trở lại con đường Người muốn.
Em vẫn thích một điểm rất riêng của lớp mình là tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn và chân thành. (Tụi mình chắc bị “lây” nhau ở điểm ấy, hihi…..). Dẫu cho khi mang nét tính cách ấy thì chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng chúng mình vẫn không bao giờ đổi lại phải không? Vâng, em nghĩ dù có mang danh cao chức trọng đến đâu đi nữa mà không được là chính mình thì cũng bỏ đi hết. Sống trên đời này hạnh phúc nhất khi được là chính mình, sống với chính con người của mình.

Vài dòng viết vội nhân kỷ niệm mười năm của chúng mình. Tất cả đều chung một LỜI TẠ ƠN THIÊN CHÚA vì muôn vàn phúc lộc Người ban. Mong chị em chúng mình tiếp tục nắm tay dìu nhau trong từng bước đi của đời dâng hiến.

Tạ ơn Thiên Chúa đã quan phòng cuộc đời mười đứa chúng conXin Người tiếp tục nâng đỡ và dìu dắt chúng con trong quãng đường dài còn lại của hành trình ơn gọi, để chúng con xứng đáng nên người nữ tỳ trung tín của Chúa.
Cảm tạ Mẹ Têrêsa- Quan Thầy của Lớp chúng con đã bao bọc che chở và không ngừng cầu bầu cùng Chúa bảo trợ chị em con.
Xin tri ân Cha Linh hướng Giuse Đinh Văn Huấn đã đồng hành cách riêng với cá nhân con từ những ngày chập chững bước vào đời tu và với lớp chúng con trong suốt thời gian từ Nhà Tập đến nay và chắc chắn sẽ tiếp tục dẫn dắt chúng con
Xin tri ân Cha Cố Micae Hoàng Đình Cung cùng Quý Cha Giáo Học viện liên Dòng Phaolô Nguyễn Văn Bình- khóa học 2007-2010.
Tri ân Quý Sr Giáo, đặc biệt Sr Giáo Alphong Kim Nhung, hương hồn Sr Giáo Rosario Thùy Hương (mà chúng con quen gọi bằng cái tên thân thương : “Bố”) đã đồng hành với chúng con trong suốt hành trình huấn luyện thành con người mà Chúa muốn.
Đội ơn Cha mẹ đã thương yêu nuôi nấng và dâng chúng con cho Chúa. Cám ơn các anh chị em trong từng gia đình đã hy sinh chăm lo cho gia đình thay cho chúng em.
Tạ ơn tất cả mọi người đã yêu thương nâng đỡ cách này cách khác trên hành trình ơn gọi của từng người chúng con. Xin Thiên Chúa trả công bội hội cho tất cả mọi người.
                             
                             




Thứ Năm, 23 tháng 7, 2015

Đêm xin bình yên nhé!

Đêm xin bình yên nhé…!

“... Đêm xin bình yên nhé…
Con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng...
Quen với mỗi tối khi mở computer lên xem chút tin tức trong ngày, thì bật “Đêm nằm mơ phố” của Thu Phương lên. Giọng hát trầm ấm rót sâu vào tâm hồn chút lắng đọng của giây phút cuối ngày một cảm giác bình yên chi lạ và dường như không thể thiếu được.
Khi màn đêm buông xuống, đó cũng là lúc con người sống thật với bản thân mình nhất. Bao nhiêu lớp mặt nạ, vỏ bọc của ban ngày được buông xuống, gỡ bỏ. Bởi lẽ, trong đêm, không còn những tác nhân xung quanh, chỉ còn tôi với tôi và nỗi lòng của mình. Trong màn đêm tĩnh mịch, với chút nhạc dịu êm ru ngủ - dù đôi khi nó không có tác dụng lắm, tôi lắng nghe được tiếng nói của lòng mình. Tiếng nói chân thật đã bị át, che lấp bởi những nụ cười giả, niềm vui giả; sự ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống bận rộn ban ngày.
Đêm đến, đôi khi nó cũng mang theo những cảm xúc, nỗi nhớ, nỗi đau, những kỷ niệm mà mình muốn cất giấu nhưng không thể được.
Ngày dài đi qua, bóng đêm lấn tới để có những người ngồi trong bóng tối tự nghĩ về mình, tự nhìn nhận những con đường mình đã đi qua. Ngồi trong yên lặng để cảm nhận sự cô đơn, sự tĩnh mịch, để nghe tiếng thở đêm, của trời, lắng nghe tiếng gió mùa chân chất gõ của trái tim phảng phất đâu đây, rất gần nhưng cũng rất xa. Đêm đến là hạnh phúc với thế giới của mình, là tôi tìm lại chính tôi, một con người với những  cảm xúc chân thật nhất. Công việc chưa xong thì tôi cũng muốn gác lại, nhưng chỉ cảm xúc là không dễ quên. Những giọt nước mắt từ vết cắt vào trái tim... Nhưng, tôi không muốn mất một giây phút nào của đêm. Đêm là lúc tôi mong tìm lại sự bình yên. Trải qua chút tuổi đời, tôi nhận ra chẳng có gì quý giá, chẳng có gì làm tôi hạnh phúc cho bằng sự bình yên. Đành rằng lúc nào đó tôi cũng để nó mất đi bởi cuốn theo cơn lốc của những toan tính, những hờn giận, ích kỷ của lòng người. Nhưng có đêm, tôi trở về với lòng mình để tự vấn, để biết mình đang đi về đâu, để thấy những sự hơn thua kia là một sự đê tiện không hơn không kém. Nhịp sống hiện đại của thời đại này dễ cuốn con người ta vào cái guồng máy của công việc. Một ngày nhiều khi không còn là hưởng nếm niềm vui sống, mà là việc trả cho xong món nợ của kiếp người.
Tôi cũng chẳng hận đời làm gì dù đời có lúc đối xử với mình tệ quá. Tôi dặn lòng cố sống bình yên với nó. Im lặng là cách tôi chọn để xử thế giữa một xã hội có nhiều điều giả trá. Thôi thì mỗi con người có một thế giới cho riêng mình. Có kẻ chạy theo những giá trị ảo với những quyền lực, danh vọng bằng cách chiếm đoạt, có người lại tìm cho mình những giá trị thật dù họ có phải đớn đau. Đó là cách chọn lựa riêng của mỗi người. Tôi cũng chẳng cần bận lòng nhiều cho lòng mất bình yên. Dù gì đi nữa thì tôi vẫn là mình. Bởi dù tôi có trở thành vĩ nhân đi nữa mà đánh mất chính mình thì còn được gì kia chứ? Hãy hạnh phúc và bằng lòng với mình đi tôi ạ!
Đêm về rồi. Mong bình yên về bên trái tim nhỏ nhé!