Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền
đi học. Bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin
một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô
bé ra mở cửa. Và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé
trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi "Tôi nợ bạn bao nhiêu?".
"Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ
nhận tiền khi làm một điều tốt."
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh
mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sĩ trong vùng bó
tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị.
Tiến sĩ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên địa chỉ của bệnh nhân, một tia
sáng loé lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận
ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời
gian dài, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi. Trước khi tờ hoá đơn thanh toán
viện phí được chuyển đến cô gái, ông đã viết gì đó lên bên cạnh.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi vì cô chắc chắn rằng cho đến hết đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn....
"Đã
thanh toán đủ bằng một ly sữa."
Ký tên
Tiến sĩ Howard
Kelly.
Nước mắt vui mừng
cứ thế dâng trào và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt: "Cảm
ơn ông!."
Đây là câu chuyện
có thật. Dr. Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung
thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.
…………..
Chỉ một ly sữa
chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng mang lại một món quà vô giá. Chính khi ta không
ý thức vì việc làm tốt nhỏ bé của mình thì nó lại mang một giá trị vô cùng.
Trong cuộc sống con
người thường liên đới với nhau qua công việc, mỗi người một phận
vụ khác nhau, người làm việc này, kẻ làm việc kia, điều ấy không quan trọng.
Mọi sự hệ tại ở chỗ động lực ta thực hiện công việc đó, ta có thực lòng yêu mến
hay không, có tất cả sự nhiệt tâm dấn thân cho sứ vụ Tông đồ hay lòng ta lại
ích kỷ mong chờ một phần thưởng nào khác?
Một triết gia nổi
tiếng đã nhận xét rất chí lý, ông cho rằng cuộc sống như một sàn diễn, điều
quan trọng không phải ở chỗ ta thủ vai vua hay tớ, nhưng là ở chỗ ta có diễn
xuất tốt vai diễn của mình hay không. Lúc hạ màn, ai cũng như ai, chỉ người
diễn xuất tốt vai diễn mình được trao thì sẽ nhận được phần thường nhiều hơn.
Quả thế sống ở đời, do hoàn cảnh, sở thích và có khi may mắn, mỗi người một số
phận, làm một công việc khác nhau, kẻ làm giám đốc, người làm công nhân, kẻ làm
thầy dạy, người lại làm học trò, kẻ sang người hèn tách biệt, …xã hội nhìn con
người như thế. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều đẹp dưới góc nhìn của Thượng Đế
siêu việt. Người chẳng bận tâm ta là ai, làm gì mà chỉ mong ta hoàn tất phận vụ
của mình một cách tốt đẹp nhất.
Xã hội nhìn những
con người thấp cổ bé họng, những người không có chức quyền là những người bé
nhỏ, không đáng tôn trọng và có khi họ bị gạt ra bên lề xã hội. Thượng Đế thì
ngược lại, Người yêu thương tất cả. Người luôn bênh vực những con người khốn
khổ ấy. Người hứa ban phần thưởng cho những ai lưu tâm giúp đỡ những số phận
thiếu may mắn đó., bởi những người làm công to việc lớn thì đã được người đời
ca tụng và công việc của họ ai ai cũng biết đến, còn những việc bé nhỏ âm thầm,
những điều chẳng ai muốn lưu tâm thì Thượng Đế lại để ý và hứa ban phần thưởng
danh dự.
Xã hội thời kinh
tế thị trường làm cho đồng tiền trở nên bá chủ. Con người lo làm giàu và càng
giàu thêm. Tuy nhiên, đâu đó trong xã hội, ta vẫn thấy những con người âm thầm
đến với những người nghèo khổ, những phần tử bé nhỏ không tên trong xã hội mà
chẳng mong chờ một phần thưởng nào. Họ đã đến với những con người bé nhỏ bằng
cả khối óc và con tim. Họ đã không ngại quên mình để dấn thân cho lòng nhiệt
tâm phục vụ. Họ đã cho đi trọn vẹn cuộc đời của họ. Những gì họ cho chắc chắn
phải hơn một chén nước lã, hơn một ly sữa và như thế phần thưởng của họ cũng
được ban thưởng xứng đáng. Đâu đó trong âm thầm ,còn biết bao hành động nhỏ bé
không lên tiếng nhưng lại mang một gia trị không nhỏ trước mặt Thiên Chúa.
Trong ngày sống,
dẫu ở bất cứ nơi đâu, trong hoàn cảnh nào đều có vô vàn cơ hội để ta thực hiện
những việc làm bác ái thiết thực này. Phần thưởng nhận được sẽ là sự bình an
trong tâm hồn khi ta biết quên mình xả thân cho hạnh phúc đồng loại, lòng ta sẽ
được bớt đi những điều nhỏ nhen tị hiềm để sống cao thượng hơn.
Lạy Chúa, Chúa
luôn mời gọi con thực thi đức ái trong mọi cảnh huống cuộc sống, xin cho con
đừng ngần ngại trước lời mời gọi ấy và biết hăng say ra đi, ra khỏi con người
ích kỷ của mình để có thể đến với tất cả mọi người bằng tình yêu thương xuất
phát từ trái tim yêu thương của Thiên Chúa. Xin Chúa giúp con khi làm việc biết
dùng thời giờ mà tôn vinh Chúa, và không mong chờ một phần thưởng nào hơn là
được biết con đang thực thi ý Chúa. Amen.
Hatcatnho 15/7/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét