Sống
trong xã hội hưởng thụ ngày nay, hầu như ai cũng mong ước một cuộc sống dễ dãi,
chẳng ai dại gì mà rước vào thân những điều khó khăn mạo hiểm. Chính vì vậy, con
người sống thờ ơ, bàng quan trước nhu cầu của người khác. Họ sống như là cái
thế giới này chỉ có một mình họ. Họ nghĩ họ không cần đến ai cũng có thể sống
được. Dần dà, ta hiếm khi nghe được những câu chuyện về “người hùng” của xã
hội, mà phần lớn là sự vô tâm đến lạnh lùng phát xuất từ một tư duy an nhàn, dễ
dãi.
Thời nào cũng vậy và ở đâu cũng thế, đi vào
chỗ sâu, nơi hiểm hóc là chấp nhận đi vào chỗ chết, vào nơi vô định. Vì muốn đi
đến những nơi đó, ta phải ra khỏi sự an nhàn, ra khỏi cái tôi ích ích kỷ hẹp
hòi. Không có lòng can đảm và sự dấn thân, không ai có thể tiến ra chỗ khó khăn.
Nếu không đủ can đảm, ta không thể từ bỏ sự an nhàn để đón nhận những khó khăn.
Nếu không đủ mạnh để chiến đấu chống lại chính mình, thì ta không thể ra đi. Chỉ
với sức con người, có lẽ ta khó có thể chiến đấu. Muốn chiến thắng chính mình,
ta phải biết ra khỏi sự tự ái, tự kiêu của mình, đồng thời, ta phải biết khiêm
tốn nhìn nhận những giới hạn của bản thân mà tựa nương vào sức mạnh của Thiên
Chúa, dám đặt để đời mình cho Chúa lo liệu.
Muốn ra đi, ta cũng phải bỏ lại đằng sau
tất cả những vướng bận. Không được để cho quá khứ làm mờ mịt hiện tại, chỉ một
sợi tóc nhỏ xíu mắc vào chân cũng khiến con chim không thể bay lên được. Muốn
bước đi, ta phải bỏ lại cả những tội lỗi, u mê do những lúc thiếu khôn ngoan
gây nên. Nếu cứ hoài niệm về quá khứ, ta sẽ chỉ là người sống trong thế giới
tưởng tượng.
Muốn tiến tới phía trước, tôi phải đứng
phắt dậy, nhắm về phía trước mà đi, ném
tất cả quá khứ cho lòng nhân từ của Chúa. Bởi Người không phải là Thiên Chúa của quá khứ, nhưng của tương lai.
Người không bận tâm đến những gì tôi đã làm nhưng luôn hướng đến những gì tôi
sắp làm và hành động của Người là lo chúc lành và dẫn dắt tôi. Hằng ngày, qua
từng biến cố, Thiên Chúa mời gọi tôi hãy tiến sâu vào con đường huyền nhiệm của
Người. Người muốn tôi bỏ đi những sợ hãi, lo âu, những mặc cảm để tôi chỉ việc
làm theo ý Người trong giây phút hiện tại này mà thôi. Thiên Chúa cũng muốn tôi
không được tự ái hay giận dữ. Người muốn tôi hoặc theo Người trong vui vẻ, hoặc
là không. Người không muốn tôi theo Người cách gượng ép, Người đòi tôi một sự
từ bỏ tận căn, không như với những gì trước đây tôi từ bỏ nửa vời. Người muốn
tôi từ bỏ cho đến chẳng còn gì, để tôi chỉ còn sống cho Người mà thôi.
Chúa bảo tôi “hãy tiến ra chỗ nước sâu” chứ
không bảo qua bên này hay bên kia hoặc đi một lối khác. Chúa vẫn muốn tôi đi
lối ấy dẫu trăm ngàn lần tôi chẳng muốn, và dẫu cho tôi rước vào thân bao nỗi
khổ nhục trên lối ấy, thì Người vẫn kiên nhẫn bảo tôi hãy theo Người. Chúa muốn
tôi tiến ra chỗ sâu hơn chỗ ấy nữa, nghĩa là tiếp tục đón vào đời mình những
đau thương…Tuy nhiên, tôi hiểu bên trong cái đau thương ấy là cõi sống, bên
trong lối bước khó khăn ấy là lối đi huyền nhiệm của tình yêu Chúa mà chỉ khi
chấp nhận, tôi mới có được cái cảm nghiệm mà Thiên Chúa đã ưu ái dành tặng
riêng cho tôi. Tôi hiểu và tôi không phản kháng, bởi tôi biết thế giới này rồi
sẽ qua đi. Tất cả những gì ở cõi trần này đều tạm bợ. Chúa không muốn tôi bám
víu vào nó. Cả đống những lo âu, giận hờn, ganh ghét, đố kỵ, tự ái, ích kỷ,…rồi
sẽ đổ nát và vỡ vụn như một đống phế thải chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Chúa
muốn tôi phải vượt trên nó để có thể tiến tới một bến bờ vững chắc và an toàn
hơn.
Muốn tiến xa hơn, tôi cũng phải vượt lên
trên những rào cản của bản thân bởi sự ngại ngùng, bởi tâm trí muốn yên thân.
Theo lẽ tự nhiên, chẳng ai muốn từ bỏ sự yên ổn với những gì mình đang có để đi
vào một con đường bấp bênh. Tuy nhiên, có tiến xa, có liều lĩnh, mạo hiểm thì tôi
mới có thể thấy được những điều kỳ diệu và tuyệt vời của thế giới. Đi vào con
đường Chúa mời gọi là đi vào huyền nhiệm của tình yêu mà chỉ những ai thực sự
đi vào mới cảm nhận được niềm hạnh phúc tuyệt vời ấy. Trong nỗi nguy nan, tôi
mới thấy cần bám víu vào Chúa. Trong cơn khốn cùng, Chúa muốn tôi biết tựa
nương vào sức mạnh của Người. Trong lúc dường như tất cả đều vô định, tôi mới
hiểu Thiên Chúa luôn đồng hành và dẫn dắt tôi. Trong những lúc dường như tôi
chẳng còn gì, thì lúc ấy Chúa sẽ nên sức mạnh cho tôi…và tôi hiểu rằng chỉ có
Chúa là Đấng không bao giờ từ chối lời Người đã hứa.
Muốn bước vào con đường Chúa mời gọi, điều
tận căn nhất là tôi phải bỏ lại con người cũ với những đam mê dục vọng thấp hèn
và những quyến luyến bất chínhồ, đồng thời mặc lấy con người mới theo tinh thần
của Chúa- “con người thứ hai” đã được Chúa thanh luyện, khác với con người thứ
nhất của bản tính tự nhiên ban đầu. Con người ấy, theo Thánh Phao lô- là con
người không còn làm theo những hành động tự nhiên của tính xác thịt, nhưng hoàn
toàn chết đi để rồi từ nay “tôi sống
không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi”[1].
Tôi phải biết kín múc sức mạnh ở nội tâm tôi để lấy lại hy vọng. Trước hết, tôi
phải quay về trong tôi để lấy lại can đảm và tiến bước. Nếu muốn bước đi, muốn
tiến tới tiếp tục lộ trình, tôi phải ủ ấp niềm xác tín. Nếu muốn nếm cảm tự do,
tôi phải ra khỏi tro tàn của những thất bại để tìm lại lòng tôi.
Lạy Chúa Giêsu yêu mến!
Trải qua bao năm tháng trong cuộc đời tận
hiến, con cảm nghiệm đời con luôn được Chúa mời gọi “hãy tiến ra chỗ nước sâu”.
Mỗi ngày, mức độ lại “sâu” hơn một chút dẫu có nhiều lúc con chẳng muốn ra
những chỗ “sâu” ấy vì cảm nhận được nhiều thiệt thòi trong khi người khác thì
không phải chịu như thế… Thế nhưng, con vẫn thấy rằng dường như mọi sự đã được
Chúa tiền định và không thể sai chạy. Cuộc đời mỗi người khác nhau, ai cũng có
số phận riêng của mình và họ phải sinh những nén bạc đúng với những gì Chúa
trao. Xin cho con biết bằng lòng đón nhận những gì Chúa trao, đừng so bì mình
với người khác và cũng không đòi hỏi một số phận khác với số phận mà Chúa đã
định cho con. Xin Chúa giúp con chu toàn sứ mạng mà Chúa trao cho con trong
tinh thần yêu mến và vui tươi.
Xin Chúa ban cho con ơn kiên định và trung
thành trong ơn gọi của mình để dẫu cuộc sống có khó khăn đến mấy thì con vẫn tin bàn tay Chúa luôn quan phòng và
tình thương Chúa luôn trải rộng. Xin Chúa giúp con trở nên khiêm nhường và
hiền lành hơn để con biết bằng lòng đón nhận những gì Chúa dành sẵn cho con mà
không kháng cự hay hờn trách. Xin cho lòng con bao dung hơn để có thể thực hiện
những điều Người muốn cho cuộc đời con. Xin cho con đừng bao giờ ngại ngùng
trước lời mời gọi của Chúa.
Lạy Chúa, để có thể tiến sâu hơn, xin cho
lòng con thật sự thanh thoát khỏi những đam mê, tội lỗi, biết can đảm từ bỏ
những quyến luyến bất chính của dục vọng nơi những tham sân si mời gọi. Chỉ khi
thực sự từ bỏ, con mới có thể tiến vào con đường huyền nhiệm mà Chúa mời gọi.
Con xin dâng Chúa những ước muốn không cùng của trái tim con, xin Chúa uốn nắn
nó cho đẹp ý Người. Xin Chúa ban cho con ơn can đảm, để dám vượt thắng tất cả,
nhất là thắng vượt con người tự nhiên của mình. Xin Chúa giúp con kiên định
trong ơn gọi của mình và sống trung tín với Chúa dẫu gặp nhiều nguy nan. Xin
cho con từ nay phải vâng nghe Lời Chúa
không chút phản biện, không tự ái, không giận hờn, không thắc mắc. Xin Chúa
giúp con tin tuyệt đối vào tình thương Chúa quan phòng và yêu thương. Chúa biết
con đầy tội lỗi và yếu hèn, xin Chúa luôn nâng đỡ và hướng dẫn con để con đi
đúng đường lối của Người. Con xin phó thác tất cả cho tình yêu Chúa.
Amen
Hatcatnho10/4/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét