Ở lại trong tình thương của Chúa

Sống trên đời ai mà chẳng
cầu mong cho mình được bình yên. Tôi cũng chẳng ngoại lệ. Cuộc sống có nhiều
vất vả, tôi muốn gạn lọc những giây phút muộn phiền để được thảnh thơi. Tôi
muốn quên đi những đau buồn của ngày tháng cũ. Tôi không muốn nhớ những chua
xót của một lần lầm lỡ, những tiếc nuối của một vùng về. Nhưng, vết thương
lòng, khi muốn quên đi lại là lúc tôi càng nhớ thêm. Tôi muốn quá khứ rơi vào
vùng biệt tích hư vô, thế nhưng nó vẫn cứ buông cánh đậu xuống đời tôi như đám
mưa ảm đạm.Tôi cầu mong cho mình được bình yên. Nhưng cuộc sống hôm nay xô đẩy
tôi vào nỗi lo âu ngày mai. Những công danh chưa toại nguyện. Những mộng đời
đang dệt dang dở. Những tình yêu có khi đang nhen nhúm hé nụ, có khi đang mong
manh. Thân thể nhức nhối mỗi khi trở trời khiến tâm trạng thêm não nề. Công
việc âm thầm mỗi ngày chẳng ai biết đến có khi làm tôi mất đi lòng kiên nhẫn
của một lời hứa phấn khích thuở nào. Tương lai là một vòng kẽm gai vô hình làm
héo úa một cõi trời bình yên. Hồi hộp, băn khoăn và đợi chờ là những đám mây
đen phủ lấp một vùng trời thảnh thơi.Và rồi…tôi muốn có một sức khỏe nhưng làm sao tránh khỏi những cảm
lạnh của mùa đông, chiều trời ảm đạm của mùa thu và những cái nắng gay gắt của
mùa hè oi nồng? Trong những mối liên hệ, dẫu tôi có cố gắng hiểu người đến mấy
thì làm sao tránh khỏi những va chạm khiến đêm về mà lòng cứ áy náy khôn nguôi?
Tôi bị chi phối và luôn luôn bị chi phối. Đã bao lần tôi không đồng ý với mình,
mà nào tôi có thoát được chính mình đâu.

Hiện hữu ở trần gian này, đã bao lần tôi tự thắc mắc bao điều nhưng
không bao giờ có câu trả lời cho thỏa đáng. Thuyền tôi vẫn cứ lênh đênh. Đời
tôi cứ mãi bập bềnh trên sóng biển cuộc đời. Tôi đã vất vả rong ruổi đi tìm
nhưng chẳng gặp. Miệng đã khô và bụi sương làm tóc tôi bay rối. Ngày lại ngày
tôi lục lọi những pho sách quý giá trong tủ sách loài người, nhưng tôi vẫn thất
vọng. Tôi rũ mỏi khắp phố chợ, ngày, đêm. Tôi hỏi bạn bè cùng các triết nhân,
và họ trả lời: Đó là cuộc đời.Thân tội lỗi, trước Người, Thượng Đế, tôi sợ đâu dám hỏi. Nhưng đau
thương cứ dâng cao và nỗi lo lắng ngày càng lênh láng. Một chiều, tôi vào cuối
giáo đường ngồi khóc. Tôi khóc như một đứa trẻ và than thở với Người như một
đứa con:-
Cha ơi! Con đã vất vả đi theo
Cha dọc chuỗi thời gian. Con đã vấp ngã vô vàn, mặt mày nhơ nhớp như bây giờ
Cha thấy đây.-
Cha, sao Cha lại đặt con trong
vòng Bóng Tối rồi bảo con tìm về Ánh Sáng?-
Sao Cha đặt con trong vùng Sự
Ác rồi bảo con tìm về Thiện Hảo?-
Cha ban cho con Trí Tuệ nhưng
sao Cha lại đặt con trong lòng một Con Tim trùng trùng điệp điệp những Man Mác
Lấp Lửng?-
Trong khu vườn Già Nua, Khô Cằn,
Cha lại bảo con hãy mọc lên Xanh Tươi và trổ sinh hoa trái?-
Cha ơi, Cha cho con lương tâm
nhưng sao Cha không đem con ra khỏi căn hầm của Gian Dối và lâu đài của Tham
Lam?-
Bao lần con mong tìm sự Bình An
nhưng Cha lại bảo con hãy can đảm đương đầu với Bão Tố? Cha ơi! Cha có yêu con?
- Ôi, Cha đã mở cung vườn Tình Yêu cho con bước vào. Con đã hái Bông
Hồng và tay con đã nắm vào Gai.Cha ơi! Cha có yêu con?-
Con đã vất vả gian nan theo
Cha. Bờ vai đã thấm lạnh và gió sương vẫn nghìn dặm dõi theo. Hai chân đã mỏi
gối mà đường đi vẫn cứ mù khơi tít tắp… - Trong Vườn Hạnh Phúc Cha
ban, con bứt đóa Bạch Huệ bằng tay trái thì tay phải con đã vướng vào Sâu…Cha ơi! Cha có yêu con?Có tiếng nói thì thầm bên tai: “Hỡi con, hãy ở lại trong tình thương của
Thầy, rồi con sẽ hiểu”.
“Ở
lại trong tình thương của Thầy”, Thầy sẽ ban cho con ơn Đức Tin, đó là
thuẫn đỡ khiên che cho con trong cuộc chiến đấu cam go và quyết liệt này,“Ở
lại trong tình thương của Thầy”, để Người chạm vào cõi thẳm sâu nhất, để
Ánh Sáng soi rọi vào tận ngõ ngách của trái tim con, nhờ đó con được biến đổi
và lớn lên.“Ở
lại trong tình thương của Thầy” để
con được bồi bổ mà thêm mạnh sức.“Ở
lại trong tình thương của Thầy” để con dừng chân và nhìn ngắm ơn Cha ban.“Ở
lại trong tình thương của Thầy” để con cảm thấy ách êm ái và gánh đời nhẹ
nhàng.“Ở
lại trong tình thương của Thầy” để con thực sự trở nên hiền lành và khiêm
nhường….

Lạy Cha!Hơn một lần con đã nếm trải cuộc sống và với ít nhiều kinh nghiệm con đã
thấu rõ nỗi long đong của kiếp người. Con cũng đã thử nếm phút giây mà người ta
gọi là thiên đường của hạnh phúc yêu thương…Thế nhưng, tất cả rồi cũng rời xa
con, chẳng gì có thể phủ lấp được những khoảng trống trong cõi lòng con. Qua tất
cả, con hiểu rằng, chỉ có Thiên Chúa- Người ở xa nhưng lại thật gần, Người hiện
diện trong cõi Vô Biên nhưng lại làm cho con hạnh phúc và chở che con Bình An.
Và rồi, con được lấp đầy trong tình thương của Đấng Tạo Thành và Yêu Thương
con.Lạy Cha, con cảm tạ Cha hết lòng vì Người đã thử cho con nếm trải nỗi cô
đơn để có cảm giác lạc lõng bơ vơ mà đi tìm về Đấng Hiện Hữu. Người đã để con
lạc vào cõi Vô Minh để con lần mò khắc khoải tìm về với Ánh Sáng. Con nhận ra
chỉ có một Đấng yêu con vô tận và không bao giờ bỏ rơi con dẫu trăm ngàn lần
con lãng quên Người. Đấng ấy chính là Nguồn An Bình- Cõi Phục Sinh vô tận, vô
biên và hằng hữu.Lạy Cha, trong những cơn long đong của phận người, xin cho con biết “ở
lại trong tình thương của Chúa” hầu con được nếm cảm hạnh phúc của người được
yêu dẫu con có tội lỗi và bất xứng.Xin cho con dám ở lại với Cha để Cha xóa nhòa tất cả quá khứ của con
bằng tình yêu của Người, như cơn gió thổi qua những dấu chân trên bờ cát, và
rồi con Thấy Người dẫn con đi trên trên con đường mới đầy Ánh Sáng. Trên con
đường ấy, thập giá vẫn đón đợi nhưng con không cô đơn và lo âu vì có Cha cùng
song hành với con và bởi con đã được thấm ướp trong tình yêu của Đấng Tạo Thành
và Quan Phòng đời con.Amen.
Hatcatnho 03/5/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét