Như Abraham
Trong đêm tối của trí hiểu
Đã tiến tới y phục là sự cô
đơn
Để đáp lại tiếng gọi mâu
thuẫn
Của Thiên Chúa- Đấng ban lời
hứa
Hãy cất bước
Như Giona
Đã nghe tiếng gọi vừa rạng rỡ
vừa mờ ảo
Để rồi không thả neo nhắm
hướng Ninivê
Không một khoảng đất liền để
cập bến,
Con tim trĩu nặng những muộn
phiền .
Hãy cất bước…
Như Đức Maria
Hướng về niềm hân hoan vui
sướng
Để giải gỡ điều bí ẩn,
Đã đưa ra một lời đáp trả
không thể thực hiện
Trước những lời mời gọi không
thể có.
Hãy cất bước…
Như các nhà đạo sĩ và tất cả
những người
Cảm thấy dằn vặt với nỗi đam
mê nhìn thấy
Ánh mặt trời của niềm tin dọi
chiếu
Trên cuộc sống lưu đày lúc
chiều tà,
Vì lời hứa vốn tròn đầy và
rực rỡ.
Con đã từ bỏ như tất cả những người lữ khách ấy,
Con đã từ bỏ để sống không gia đình,
Con đã từ bỏ vì khát vọng mạo hiểm,
Để rồi xa lánh cõi đời mạo hiểm,
Đối diện với cuộc sống đấu tranh với chính mình.
Với sức mạnh là không nhận biết lòng con,
Với quyền lực là không hiểu gì về cuộc sống,
Con đã nhảy sang phía bên kia
Để sống hồng ân mời gọi
Bằng sự trao hiến chính mình con.
Con đã liều lĩnh và đã cảm nghiệm được
Thế nào là an bình khi lên đường,
Và thế nào là nỗi vui khôn xiết khi sống cô đơn…
Một con đường dài có chim chóc và hoa lá
Đang đón chờ thay cho những ngày đời ảm đạm.
Đó là con đường huyền nhiệm mà con muốn tìm gặp,
Thế nhưng có con đường khác tối tăm hơn
Lại mời mọc con dấn bước vội vã,
Và rồi con bước tới như thể người mù
Không đếm xỉa tới ánh mặt trời định mệnh
Đang chiếu dọi trên tự do của con,
Một tự do vốn được cưu mang bởi những cánh hồng
Và rồi những giấc mộng tiêu tan…
Để cho con ngỡ ngàng vì cuộc sống.
Con tiến tới trong đêm tối
Nếu như kế hoạch của con
Vượt mức những yếu hèn,
Nếu như tình yêu của con
Vượt trên những ích kỷ của nhục cảm,
Đó chính là, mặc dầu có biết bao giông bão
Mặc dầu cứ tiếp diễn mãi những tàn úa
Và rơi rụng của mùa đông chừng như bất tận,
Cây táo vẫn trổ hoa đồng thời với cây lilas,
Mảnh đất hoang dại là thân xác con
Vẫn phảng phất mùi hương
Và vẫn cưu mang những trái trăng ngập tràn hy vọng.
Con sẽ bước đi và lần mò lối nẻo
Trong khi tâm hồn con,
Những khát vọng sâu kín của con
Không ngừng rạo rực trong thầm lắng.
Con sẽ tiến tới giữa lòng lý tưởng con đã chợt thấy
Với sự gan dạ vừa mờ mịt vừa sáng tỏ.
Lý tưởng dang dở
với thất bại của những năm tháng trôi qua
với những ngày lễ hội mừng đổ vỡ
đổ vỡ về mặt cô đơn
Khi mà tiếng “xin vâng” ngày ấy
Đem nộp cho cái hôm nay
Phải hiến dâng triệt để.
Con thuộc dòng giống những
người lớn lên
Trong sự yếu đuối không sai chạy.
Nhưng là giống dòng phó thác chính mình
Để được sinh lại
Như cát dưới ánh mặt trời
Như biển dưới ánh trăng,
Như người yêu dưới ánh mắt của bạn tình.
Có tiếng nói định mệnh xướng lên
Cho con những lời sấm
Khi mà niềm vui trong con
Đang tạo không gian và thời gian cho nó.
Một sự điên rồ liên lỉ nhận chìm con
Trong nỗi hoảng sợ
Phải đối diện với ván bài tương lai
Một sự sáng suốt nóng bỏng phơi bày cho con
Sự thật quá nặng nề
Mà tâm trí phải gánh mang.
Thế nhưng con vẫn đứng vững
Nhờ vào lòng nhân hậu,
Con tìm cách gọi tên Thiên Chúa,
Trong khoảng rộng của khát vọng nơi con,
Vượt lên trên những gì là ảo mộng.
Con sẽ lên đường, sẽ từ bỏ,
Con bước đi mỗi khi bình minh đến,
Con tiến tới và con dấn bước
Nhân danh Đấng đã gọi tên con
Hatcatnho 26/4/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét