Trang

Music

Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

Phía cuối con đường






Đời người là một cuộc hành trình. Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này. Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hoà, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này. Có sự sống thì chắc chắc sẽ có cái chết. Khi bắt đầu sinh ra là biết sẽ có ngày từ giã cõi đời. Nghe ra thật bi quan nhưng sự thật thì không ai có thể tránh né được những điều sẽ xảy ra dẫu cho mình chẳng muốn. Quy luật của cuộc sống là thế, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời: một thời để chào đời, một thời để lìa thế; một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây; một thời để giết chết, một thời để chữa lành; một thời để khóc lóc, một thời để vui cười; một thời để quăng đá, một thời để lượm đá ; một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất ; một thời để xé rách, một thời để vá khâu; một thời để yêu thương, một thời để thù ghét (Gv 3,1-8 ). Dù muốn dù không, thì sẽ đến một ngày ta sẽ phải đối diện với sự chia ly, tan tác nhuốm màu ảm đạm. Cuộc sống trần gian là thế, nó chỉ như một thoáng mây bay, như một đóa hoa sớm nở tối tàn, nhẹ như một cơn mơ chỉ đủ thoảng qua rồi vỡ mộng vào sáng hôm sau. Tất cả đều tạm bợ, mau qua. Mới ngày nào, người này còn chung sống bên tôi, cười nói với tôi cùng biết bao kỷ niệm vui buồn. Chẳng ai có thể ngờ được ngày tôi gặp lại người đó lại là ngày bao người đang thương khóc ảm đạm.

Rồi sẽ đến một ngày chẳng ai còn thấy bóng dáng tôi nữa và người ta sẽ quên tôi như tôi đã từng quên những người khác. Sẽ có ngày tôi trở thành người quá cố, tàn lụi, mòn hao rồi chẳng còn chút dấu vết và đi dần về sự chết. Bình minh mọc lên nhắc nhở mỗi ngày là một bước sự chết cận kề. Hoàng hôn buông xuống thầm nói cho tôi sự vĩnh biệt đang đến. Dầu tôi chẳng muốn nghĩ tới đoạn đường phía sau nhưng tôi vẫn phải chấp nhận quy luật muôn đời của vạn vật. Những người biết chấp nhận đó mới là cuộc đời có ý nghĩa. Khi ra đi tôi có bao lưu luyến với mọi người. Càng có nhiều mối liên hệ, tôi lại càng lưu luyến, vì trong dòng đời tôi không sống một mình. Cuộc sống của tôi là tấm thảm mà mỗi liên hệ yêu thương là mỗi sợi tơ, mỗi gắn bó tình thân là mỗi sợi chỉ: anh chị em, cha mẹ, ban bè, người thân,…Sự chết xé rách tung tất cả để tôi ra đi một mình, chẳng ai đi với tôi, sự ly biệt đi liền với cô đơn.Những ngày sống của tôi sẽ để lại gì cho phía cuối con đường cuộc đời? Tôi có thể mang theo gì: tiền bạc, địa vị, chức quyền, những người tôi yêu thương? Ngoài hai bàn tay trắng, tôi sẽ chẳng còn gì để mang theo, dầu là một ông hoàng sống trong lầu son gác tía hay một cụ già vô gia cư, tất cả đều ra đi như nhau. Có chăng là ai sẽ được người ở lại khóc thương luyến tiếc. Đau đớn thay khi ra đi mà người ta chép miệng mừng thầm…


Ba mươi năm, bốn mươi năm hay sáu mươi năm qua tôi đã làm gì? Nếu cứ vất vả lo tích lũy thì lúc ra đi tôi có mang theo được những gì? Thật ngu xuẩn khi tôi vì muốn leo lên nấc thang quyền lực đã xô đẩy người khác đến cảnh cùng cực. Ra đi, tôi sẽ chẳng còn gì, không quyền lực, không danh vọng, không tiền bạc và tiếc thay cũng chẳng có bạn bè… Rồi sẽ còn lại gì khi tôi giã từ cõi hư vô để bước về quê hương thật của mình? Hành trang của đời tôi sẽ là gì nếu không phải là tình yêu thương mà tôi phải trao ban trên cõi tạm hư vô này? Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống? Quan trọng không phải là những thứ tôi mang theo bên mình, mà là những gì tôi đã chân thành đóng góp cho tha nhân. Quan trọng không phải là những thứ tôi nhận được mà là những gì tôi đã cho đi. Quan trọng không phải là những thành công tôi đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng. Quan trọng không phải là những thứ tôi học được, mà là những gì tôi đã truyền lại cho người khác.Quan trọng không còn là năng lực của tôi, mà chính là tính cách - là những gì mà tôi đã cư xử với mọi người xung quanh. Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà tôi đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi tôi an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hỉ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã. Quan trọng không phải là tôi quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất tôi trong đời.


Hành trình tôi đang đi hôm nay là mỗi bước tôi tiến đến phía cuối con đường. Nếu có những bước đi đẹp, tôi sẽ đến đích với một niềm hạnh phúc khôn tả và ngược lại đích đến sẽ là một sự nặng nề hãi sợ nếu những bước đi hôm nay của tôi nặng nề bởi dính bén tiền bạc, tranh đấu, hơn thua,…Có thanh thoát và nhẹ nhàng, tôi mới có thể đến đích, vì những hành trang lỉnh kỉnh sẽ khiến tôi chật vật vướng bận lối đi.Có những người đã chết mà chưa được một ngày thực sự sống bởi cuộc sống của họ chỉ lo chạy đua để kiếm tìm quyền lực địa vị. Ôi! Tất cả chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe cát. Nhưng có những con người trải dài trong ngày sống thật đẹp. Mỗi ngày họ dệt một sợi yêu, mỗi phút họ đan một sợi thương, mỗi chặng đường họ đan dệt những tấm thảm của lòng quảng đại, bao dung, tha thứ để phía cuối con đường là cả một bể trời yêu thương đang chờ đón họ. Thật hạnh phúc thay. Vậy thì, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương. Bởi vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Không ai có thể sống hộ tôi, cũng chẳng ai chết thay cho tôi, Chẳng ai đi cùng tôi. Tôi sẽ giã biệt cõi đời này trong sự lẻ loi. Họ cũng sẽ chẳng nhớ đến tôi như đã từng quên bao người đã ra đi trước đó. Có thể họ cũng nhớ tôi như đôi khi tôi nhớ người này kẻ kia. Nhưng dù nhớ dù thương thì họ cũng chẳng thể làm gì để níu kéo tôi. Phía cuối con đường là tất cả những gì chính tôi phải có trách nhiệm và trả giá cho những việc mình đã làm. Vậy tại sao ngày hôm nay tôi không lo xây những tòa nhà yêu thương cho đời mình sau con đường trần gian này? Chết không phải là hết, nhưng là chấm dứt một quy luật tạm bợ để bước vào cõi sống thật. Nếu hành trình đẹp thì chắc chắn phía cuối con đường sẽ ngát hương. Có lúc nào đó, tôi băn khoăn lo âu và sợ sệt. Phải chăng lo âu chính là dấu hiệu nói cho tôi rằng tôi chưa chuẩn bị đủ, là hồn tôi còn ngổn ngang? Tôi lo sợ và tự hỏi bao giờ thì chuyến tàu định mệnh sẽ đem tôi đi? Hôm nay hay ngày mai, mùa thu này hay mùa xuân tới? Chắc chắn tôi chẳng thể biết được mà chỉ có thể luôn chuẩn bị một cách sẵn sàng để giờ ra đi không phải hối tiếc. 



Mỗi năm đến tháng 11, nghĩa trang lại được trang hoàng thật đẹp và đông người thăm viếng, vì đây là tháng mà những người còn sống nhớ về những người đã khuất. Người người đi thắp nhang đông như ngày hội. Những dòng chữ trên tấm bia mộ nhắc nhở tôi hãy nhớ về người đã khuất. Tôi quan sát thấy có ngôi mộ ngập hoa, lại có nấm mồ quạnh hiu rêu cỏ mọc đầy phủ kín cả nỗi nhớ. Có thể họ bất hạnh vì chẳng ai còn nhớ đến họ. Nghĩa trang là nơi thường mọc một loài hoa màu tím ngát hương, người ta gọi đó là hoa lưu ly, còn có tên là “forget me not”- xin đừng quên tôi. Cánh hoa tím buồn man mác như muốn ngỏ lời thay cho những người đã khuất là hãy nhớ về họ. Người ra đi sợ cô đơn nên nhắc nhớ người ở lại đừng quên họ. Tôi muốn người khác nhớ đến tôi ngày mai thì tôi phải mang những dấu ấn đẹp trong từng bước đi của ngày hôm nay. Chẳng ai muốn nhớ đến quá khứ hận thù hay đau buồn. Người ta chỉ mong sống lại những kỷ niệm đẹp, có sức an ủi làm ấm áp lòng họ. Muốn có những bước đi đẹp, tôi phải quên mình đi để chỉ nghĩ đến hạnh phúc của người khác.



Lạy Chúa, để phía cuối con đường là mây ngàn cứu rỗi thì con phải chết đi mỗi ngày cho những đam mê, cho tính ích kỷ cố hữu trong lòng. Thập giá mỗi ngày là con biết đón nhận mọi sự trong yêu thương. Xin cho con được cùng vác thập giá  với Chúa lên đỉnh Calve mỗi ngày, con không biết mình sẽ đi đến đâu: chân đồi, lưng đồi hay đỉnh đồi? Nhưng dẫu có mệt mỏi gian nan thế nào, con cũng xin được theo Chúa. Xin cho những hành trình còn lại của con là những bước đi đẹp của tha thứ và yêu thương, phản ảnh nét dịu hiền và xinh đẹp của Chúa dẫu như thế đời con có phải thiệt thòi và cũng không tránh khỏi những đêm khóc thầm vì hy hiến, để phía cuối con đường sẽ là những cánh đồng hoa lưu ly xinh thơm ngát yêu thương trải dài đến tận chân trời- nơi Chúa đang dang rộng vòng tay để ôm ấp con trong tình thương diệu kỳ của Người, bởi Người đã ngỏ lời với con rằng: dù cho tất cả mọi người bỏ con, thì Chúa vẫn không bao giờ quên con.

                                                                         Hatcatnho 29/11/2013





4 nhận xét:

  1. Bài viết nhắc con nhớ đến 1 câu thơ 1 bài hát mà con rất thích
    " khi tôi sinh ra là khởi điểm đi về cõi chết
    bình minh lên nhắc tôi một bước cần kề" ...


    http://www.youtube.com/watch?v=oR6ppb2T6YA

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cam on CK nhe!
      Chuc ban luon hanh phuc va nhieu niem vui trong cuoc song.
      Than men,

      Xóa
  2. "Mỗi ngày họ dệt một sợi yêu, mỗi phút họ đan một sợi thương, mỗi chặng đường họ đan dệt những tấm thảm của lòng quảng đại, bao dung, tha thứ để phía cuối con đường là cả một bể trời yêu thương đang chờ đón họ..."
    con rất thích câu nói này của sour

    Trả lờiXóa
  3. Ồ, xin cám ơn độc giả mới của Blog Khúc tự tình. Mong thường xuyên ghé thăm và cho ý kiến nhen.

    Trả lờiXóa